Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 251

Chương 251Chương 251

Đám người áo đen vốn vây quanh Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh, sau khi người nhà họ Đàm xuống xe, bọn họ lại vây quanh đám người áo đen, trong nháy mắt biến thành chả giò ba màu!

Tài xế lái Limousine phát hiện Đàm Mộ Tinh bị vây khốn, vẻ mặt không hài lòng: “Đây là chuyện gì vậy?”

Người lái xe này thân thể cường tráng, cơ bắp cường kiện, trông giống như đã từng được huấn luyện trong quân đội, từng lời nói đều chứa sát khí.

Người đàn ông áo đen vừa rồi vẫn rất thoải mái tự tin, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy hắn sững sờ tại chỗ, hoàn toàn không biết từ khi nào đại lộ vắng vẻ lại có nhiều xe như vậy, nhất thời trợn mắt há hốc mồm, lo sợ bất an!

Đàm Mộ Tinh thường ngày đưa Sở Thiên Lê lên xe trước, sau đó lặng lẽ tự mình đi đến xe của nhà, khiến cô chỉ nhớ chiếc xe kéo dài Limousine. Cô và Khâu Tình Không đã từng ngồi qua những chiếc xe khác trong nhà cậu, nhưng thực sự không ngờ rằng trong nhà sẽ có nhiều xe đưa đón đến trường như vậy!?

Sở Thiên Lê vốn dĩ đã rất ngạc nhiên trước thái độ bình tĩnh của bạn cùng bàn, nhưng bây giờ cô nhìn vào cảnh tượng lớn này, kinh ngạc thốt lên, không khác gì những lời phàn nàn trong lòng đám người áo đen: “Đây là gọi điện kêu xe của gia đình đến sao? Đây là cả đội xe gia đình thì có!?”

Đàm Mộ Tinh ngại ngùng nói: “Bà nội hay xem tin tức xã hội về những đứa trẻ bị bắt cóc, vì vậy nhất định bắt bọn họ đi theo, tớ cũng không còn cách nào khác...”

Những đứa trẻ trong nhà chỉ khi lên đại học mới thoát khỏi việc này, lúc đó mới có thể lịch sự từ chối tình yêu ngột ngạt của bà nội. Đàm Mộ Tinh vốn tính tình mềm yếu, không thể từ chối lòng tốt của trưởng bối, cho nên bình thường chỉ có thể để các xe khác né đi, khi tan học đều là âm thầm lặng lẽ lên xe.

Sở Thiên Lê nhìn khuôn mặt người đàn ông áo đen tái nhợt, cô khí thế chống nạnh, quả quyết nói: “Tôi cho phép các anh làm phiền tôi lâu hơn một chút!”

Người đàn ông áo đen: “...”

Anh ta cảm thấy nếu dẫn một đám người này về, thật không biết rốt cuộc ai mới là người phải đi một chuyến.

Tình huống bất ngờ khiến ai nấy đều hoang mang.

Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh báo cáo riêng cho người nhà, sau đó đi theo người đàn ông áo đen dẫn đầu lên xe, cùng với tài xế xe Limousine.

Trong xe, người đàn ông áo đen ngồi ở ghế lái, tài xế của nhà họ Đàm ngồi ở ghế phụ, Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh ngồi ở ghế sau, cảnh tượng này trông rất buồn cười.

Tài xế nhà họ Đàm thản nhiên đặt tay lên cửa sổ liếc nhìn đường phố bên ngoài, sau đó liếc nhìn người đàn ông áo đen, thản nhiên nói: “Cậu có biết lái xe không? Không thì để tôi lái đi?”

Người đàn ông áo đen nắm chặt vô lăng, tự nhiên cứ có cảm giác như học sinh học lái xe, vội vàng nói: “Biết lái, biết lái...”

Làm sao hắn dám để người này cầm vô lăng, ai mà biết được ông ấy sẽ lái xe đi đâu, bây giờ chỉ sợ ngộ nhỡ trong lúc lái xe bị đánh lén thôi.

Hai học sinh cao trung mặc đồng phục ngồi ở ghế sau, Sở Thiên Lê quay đầu nhìn đoàn xe khổng lồ sau lưng, sợ hãi than: “Mỗi ngày cậu đều đi học như thế này sao? Trước kia tớ không hề biết luôn đấy!”

Đàm Mộ Tinh khó xử đáp: “... Đúng vậy, lúc trước chú Tề đưa đón chị gái tớ, bây giờ thì đưa đón tớ.”

Chú Tề chính là người lái Limousine, hiện giờ đang ngồi ghế lái phụ trong xe.

“Chị gái” được Đàm Mộ Tinh nhắc đến là con gái chú cậu, tính là chị họ của cậu.

Sở Thiên Lê : “Đây là hạnh phúc của người giàu sao? Vậy các cậu đi học oai biết bao nhiêu!”

Mặt Đàm Mộ Tinh đỏ bừng vì xấu hổ, cậu vội vàng nói: “Không, không, không, thật ra chị tớ đã muốn từ chối bà nội từ khi còn học cấp hai, chị ấy cảm thấy như vậy rất mất mặt chẳng khác gì nhà giàu mới nổi, chị ấy còn cãi nhau với bà nội, nói ở Đế Đô thì lấy đâu ra bắt cóc trẻ con, toàn là mấy kẻ không não.”
id="id_Toc169869159" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận