Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 263

Chương 263Chương 263

Từ trước đến nay nhà họ Đàm là gia tộc lớn thích làm việc thiện, nên lúc đó mới không bị thời đại đập chết sau nhiều lần mưa gió, đương nhiên cũng có gặp phải xu thế khó khăn suy tàn, nhưng cuối cùng vẫn có thể xoay chuyển tình thế.

Ở trong sách, Sở Dịch Liệt bình luận về đặc điểm của gia tộc này, người nhà này rất biết kiềm chế sự sắc bén, thuận theo thời thế mà làm việc, đồng thời liên tục khen đầu bếp của nhà họ Đàm thật sự rất tốt.

Sở Thiên Lê gật đầu đồng ý: “Tớ cũng cảm thấy cơm nhà cậu rất ngon.”

Đàm Mộ Tinh: “... Cảm ơn, nhưng loại chuyện này đều cần ghi chép sao?”

Đàm Mộ Tinh không hiểu lắm về các đại sư, sau khi Sở Thiên Lê đến thăm nhà họ Đàm thì liền coi trọng đại viện, Sở Dịch Liệt đến thăm nhà họ Đàm thì sau đó lại khen ngợi thức ăn, dù cho là ai thì cũng cảm giác các đại sư quá mức gần gũi.

Trong sách cũ, Sở Dịch Liệt còn ghi chép không ít thông tin thú vị cùng với người đồng đạo, ông ấy phát hiện sư tổ có vận may rất tốt, chiếc la bàn được để lại có chỗ chung với các tín vật của các môn phái khác, ví dụ như kiếm gỗ đào của Càn Môn.

Trên sách còn vẽ lại hình dáng của những tín vật này, một cái la bàn khô quắt, một cái chuông vặn vẹo, một thanh kiếm nguệch ngoạc.

Sở Thiên Lê nhìn bản phác thảo, cô nhìn đến mức nhíu mày, nói châm chọc: “Khó trách ông Mặc không nhận ra, ông nội tớ vẽ thành ra như vậy, ai có thể hiểu được chứ?”

“Chỉ vậy? Còn không bằng cậu vẽ bừa trên sách bài tập nữa!” Sở Thiên Lê giơ sách lên triển lãm kỹ thuật vẽ kém cỏi của ông nội mình cho bạn cùng bàn xem.

Đàm Mộ Tinh nhắc nhở một cách yếu ớt: “Nhưng dù gì cũng là do ông nội cậu vẽ.”

Sở Thiên Lê: “Cho nên càng không cần kiêng nể gì mà cười nhạo, ông nội quả thật là không thể nghiên cứu về bùa chú, ông ấy vẽ bùa chú như vậy thì cũng không thể vẽ rõ ra được.”

Đàm Mộ Tinh: “?”

Đám người Sở Dịch Liệt hoài nghi đằng sau tín vật của các môn phái có giấu bí mật, nhưng mà bọn họ đi quanh cả nước cũng chỉ tìm được ba thứ, cuối cùng việc này cũng không giải quyết được gì. Có lẽ là do thời cơ chưa tới, cả đoàn người suy luận rằng tương lai sẽ có một đại hội bàn đạo hoành tráng, vậy nên quyết định trở về, tuyển nhận đệ tử, nghỉ ngơi lấy lại sức, yên lặng chờ đợi đến lúc thiên cơ xuất hiện.

Việc Sở Dịch Liệt rời khỏi sư môn chính là câu chuyện tiếp theo, trong phần du kí này không ghi chép lại về việc này.

Trong tay Sở Thiên Lê có một bộ bài Red Crystal Tarot, đây là thứ ông nội chưa từng nhìn thấy. Cô đoán là năm đó đám người ông nội không tìm thấy, có thể là do không có cách để ra nước ngoài một cách tùy ý, do thời đại hạn chế, nên không tìm thấy tín vật ở nước ngoài.

Không chừng loại tín vật này sẽ rải rác trên toàn cầu, trong sách của ông nội đều vẽ ra những đồ vật của Đạo gia, nhưng có lẽ ở nước ngoài còn tồn tại các truyền thừa khác, giống như là Red Crystal Tarot.

Chương trình học lớp 12 khô khan, Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh say sưa xem sách cũ đọc những câu chuyện về hoài bão và sự vĩ đại của tuổi trẻ, khó tránh khỏi có chút khao khát hướng tới.

Sở Thiên Lê nức nở nói: “Khi bằng tuổi tớ ông nội thì đi du lịch khắp nơi, còn tớ lại phải khổ sở học tập ở trong lớp học.”

“Nhưng năm đó có rất nhiều người không thể đi học.” Đàm Mộ Tinh nghe cô thở dài, cậu ôn tồn mà đề nghị: “Đợi sau khi tất cả đã được giải quyết xong, chúng ta cũng có thể đi khắp nơi, không phải là Khâu Tình Không còn hẹn ra nước ngoài du lịch sao?”

“Chúng ta có thể đi xa hơn họ, thậm chí đi đến những nơi mà năm đó họ không thể đi.”

Sở Thiên Lê nghe vậy thì ngẩn ra.

Đàm Mộ Tinh cũng không lảng tránh chuyện xảy ra trên người Sở Thiên Lê, nhưng cậu lại có một loại niềm tin mạnh mẽ đặc biệt, cậu tuyệt đối không tin chuyện này.
id="id_Toc169869171" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận