Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 413

Chương 413Chương 413

Tu Tại Uyên mặc áo bào đạo sĩ trên người, anh ấy cẩn thận cất kiếm gỗ đào vào túi đựng, sau đó đeo lên người xong xuôi, xách hành lý theo. Anh ấy đi đến cửa sư môn, chào tạm biệt sư phụ.

Sau lưng Tu Càn đạo trưởng còn có mấy tên đạo sĩ đang đứng, hôm nay bọn họ sẽ xem thế hệ mới xuống núi, các đạo sĩ trẻ tuổi này sẽ tự mình đi trải nghiệm, đã không còn ở bên cạnh sư phụ nữa.

Tu Tại Uyên đứng đầu ở bên cạnh một đám người, dẫn đầu trịnh trọng hành lễ với mấy người Tu Càn, xem như lời tạm biệt cuối cùng trước khi xuống núi. Lúc anh ấy đứng dậy thì có chút đầu váng mắt hoa, nhìn qua những người sư phụ trước cửa đạo quan, đến nay vẫn còn có chút cảm giác không chân thật.

Tu Càn nhận ra được tâm trạng của anh ấy, ông ấy nói: “Tại Uyên, đây là lần đầu tiên con xuống núi, con cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, bên ngoài khác với khi ở trong sư môn.”

Tu Tại Uyên thỉnh giáo: “Sư phụ, hai nơi có gì khác nhau?”

“Con ở trong sư môn chỉ dùng cắt quẻ, đi ra cửa này thì phải chặn người, quẻ khó miêu tả lành dữ, con người khó phân biệt thiện ác, thậm chí chặn người so với cắt quẻ còn khó khăn hơn gấp trăm lần.” Tu Càn nói: “Quân tử chờ thời, tuy rằng con cắt quẻ cực chuẩn, nhưng chặn người lại không hoàn toàn giống như vậy.”

Tu Tại Uyên cái hiểu cái không, anh ấy tiếp thu, hành lễ lần nữa với Tu Càn cùng các sư thúc, cuối cùng chậm rãi xuống núi với đội ngũ.

Một lát sau, nhóm tiểu đạo sĩ đứng dưới chân núi, Tu Tại Uyên quay đầu ngóng nhìn, chỉ thấy núi cao hiểm trở, lại không nhìn thấy đạo quán ở đỉnh núi.

Anh ấy phóng tầm mắt nhìn tới, đường cao tốc vuông vức rộng lớn, hoàn toàn khác biệt với phong cảnh trên núi.

“Tiểu sư thúc, chúng ta đi thôi?” Những người khác khác với Tu Tại Uyên, bọn họ thường xuyên xuống núi, nhẹ nhàng ở bên nhắc nhở.

Tu Tại Uyên vội vàng hoàn hồn, anh ấy vô ý thức vừa sờ vào kiếm gỗ đào, đáp: “Đi thôi.”

Trời nắng chang chang, hơi lạnh bên trong cao ốc cũng rất đủ, làm cho người vừa vào cửa bị thổi lạnh buốt.

Trong đại sảnh lầu một, Mai Như Cảnh gặp mặt với bọn người Sở Thiên Lê, cô ấy nhìn quanh một vòng quang cảnh trong đại sảnh, bình luận: “Nơi này cũng khá lớn.”

“Còn không phải à, nhà tài phiệt lớn đấy.” Sở Thiên Lê nói thầm.

Lúc Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh đến đã điều tra cao ốc, tòa cao ốc do tập đoàn Mondson khởi công xây dựng, có thể nói rằng nó là một nơi quan trọng.

Một lát sau, Thi Trác Cừ đi từ phía trong ra, anh ta vội vàng đi ra đón tiếp mọi người, khách sáo chào hỏi: “Các vị lão sư, đã lâu không gặp.”

Mai Như Cảnh thắng thắn nói: “Không ngờ chuyện làm ăn của ngài còn tài giỏi hơn Thi tổng nữa.”

“Mai đại sư nói đùa rồi, là tiền bạc của công ty lớn, tôi chỉ là nhân viên bình thường thôi.” Thi Trác Cừ nói chuyện với Mai Như Cảnh, anh ta lại nhận ra ánh mắt Sở Thiên Lê tìm tòi nghiên cứu, lễ phép nói: “Hai vị lão sư vẫn giống như xưa.”

Sở Thiên Lê vẫn còn tò mò nhìn đông nhìn tây, Đàm Mộ Tinh thì yên lặng đứng ở phía sau.

Lần trước Mai Như Cảnh không nghe thấy ba người nói chuyện phiếm, cô ấy nhìn hai bên một chút, thử dò xét nói: “Sao vậy? Các người rất quen biết nhau sao?”

“Chỉ là lần trước tán gẫu qua hai câu thôi.” Thi Trác Cừ giải thích: “Hình như Sở lão sư là người rất ưa thích dò xét.”

Sở Thiên Lê thỉnh thoảng sẽ nhìn chằm chằm vào người khác, không biết đang suy tư điều gì, để Thi Trác Cừ cảm thấy kỳ quái.

“À, rất lâu không gặp, tôi thấy rất mới lạ nên nhìn nhiều thêm một chút.” Thật ra Sở Thiên Lê đang quan sát biểu cảm của Thi Trác Cừ, nhưng cô có cảm giác đối phương không biết sự thật về tranh chấp tinh thạch, cũng không nhắc đến chuyện ở thành phố G.

Đương nhiên Thi Trác Cừ sẽ không liên hệ giữa Sở Thiên Lê và Albert vào cùng một nơi, cô và Đàm Mộ Tinh đều xuất thân từ Quốc Gia, cho dù thế nào cũng đều không có liên quan gì đến cướp bóc, đúng là bắn đại bác cũng không tới.
id="id_Toc169869320" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận