Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 576

Chương 576Chương 576

Khí chất của Đàm Mộ Tinh rất đặc biệt, nhìn như một người hiền lành trầm tĩnh, bình thường cứ lẳng lặng nhưng sẽ luôn có mặt vào thời khắc then chốt, cũng không phát sinh tranh chấp với người khác, cực kỳ hợp gu của các trưởng bối.

Trong mắt trưởng bối, Đàm Mộ Tinh khá cân đối trên các phương diện, dẫu không phải nhân vật nổi bật về tài năng hay tướng tá nhưng vừa lúc nằm trong phạm vi tiếp thu được, những khuyết điểm nho nhỏ còn lại thậm chí còn biến thành ưu điểm. Nói chung, gấu trắng lớn là mẫu bạn đời thực dụng tiêu chuẩn được chọn.

Nếu tài năng tướng tá sánh ngang Hạ Thời Sâm, cộng thêm gia cảnh giàu nứt đố đổ vách thì trái lại họ phải sầu lo.

Hạ Chính Hợp buông lơi nói: “Biết đâu người ta lại không thấy đó là bắt nạt.”

Dư Tân mỉm cười tươi rói: “Vậy thì yên tâm hơn chút rồi, chỉ lo cho Thời Sâm.”

Hạ Thời Sâm thắc mắc ra mặt: “Vì sao phải lo cho con?” Rõ ràng anh ấy khiến người ta thấy yên tâm hơn cô mà.

“Nếu xét trên khía cạnh học, quả thực Thời Sâm mạnh hơn chút, nhưng lại không rành mấy trong cuộc sống sinh hoạt.” Dư Tân thở dài bất đắc dĩ: “Con còn cứ luôn quậy với chú hai của con, mẹ cũng không xác định được hướng đi tương lai của con.”

Hạ Viễn Dương mê mẩn công việc đến quên sạch những chuyện khác. Dĩ nhiên hiện giờ cuộc sống của ông ấy cũng không tệ.

Hạ Chính Hợp an ủi: “Không sao đâu, như Viễn Dương hay nói, về sau không phải Thời Sâm không thể đến sống ở nhà Thiên Lê.”

Hạ Thời Sâm: “???” Anh ấy cho rằng mình bớt lo nhất, không ngờ mọi người thế mà còn lo hơn?

Trong sân viện nhỏ, hai người mặc đồ mùa đông dày cộp, đứng ngoài trời rét lạnh, cuối cùng cũng có cơ hội lén nói chuyện với nhau. Tất nhiên, đằng sau cửa sổ sát đất chính là phòng khách ấm áp, thường xuyên thấy bóng người đi lại.

Đây không phải lần đầu Đàm Mộ Tinh tới biệt thự nhà họ Hạ. Thế nhưng hôm nay anh lại vừa ngại ngùng, vừa quẫn bách đến lạ, nhất là khi gặp người thân của Sở Thiên Lê xong. Mặc dù trước kia hai người rất thân thuộc nhưng chưa tiếp xúc với người nhà. Giờ bỗng có cảm giác từ từ dung hợp.

Điều ấy như gần thêm một bước, thế giới của hai người trùng điệp, tương lai mới tinh đâm chồi.

Đàm Mộ Tinh hít sâu một hơi, một cảm giác mới lạ cuồn cuộn tuôn ra trong lồng ngực, bỗng không biết nên nói gì mới tốt.

Khoảnh khắc lơ đãng ngắn ngủi của anh lại khiến Sở Thiên Lê bất mãn.

“Sao Tinh Tinh lại im lặng vậy?” Sở Thiên Lê tủi thân hờn dỗi: “Rõ ràng nói với ba mẹ nhiều như vậy, giờ gặp em lại thành tẻ ngắt.”

Đàm Mộ Tinh sửng sốt: “Hử?”

“Vừa nãy em thấy hết rồi, anh còn trò chuyện với anh trai em, tối nay anh nói với em ít nhất!” Sở Thiên Lê giả vờ gạt lệ, nghẹn ngào nói: “Em hiểu cả rồi, chính là sự nhạt phai...”

“Anh không hề!” Đàm Mộ Tinh hoảng loạn mất kiểm soát.

“Rõ ràng là có.” Sở Thiên Lê đầy xấu xa, cô cứ muốn làm khó anh, ra vẻ nổi giận nói: “Không muốn nói chuyện với em.”

“Không phải...”

“Vậy anh còn cứ nói chuyện với họ?”

Đàm Mộ Tinh mím môi, rõ ràng đang đứng giữa gió lạnh mùa đông, anh lại chẳng có cách xua tan hơi nóng trên mặt.

Anh không dám nhìn thẳng vào cô, ánh mắt dời sang một bên, nói khi đôi tai phớt hồng: “Bởi vì chỉ khi chuyện trò ổn thỏa với họ, sau này anh mới được chuyện trò thật nhiều với em.”

Sở Thiên Lê chỉ cảm thấy con tim đập loạn như trống nổi, khuôn mặt tựa hoa mai nhuốm màu tuyết, lập tức hết rảnh gây phiền phức cho anh, trái lại lẩm bẩm: “... Tinh Tinh thế mà lại là Tinh Tinh kiểu này.”

Gấu trắng lớn nhìn thì đôn hậu thật thà, ngờ đâu thế mà còn rất khéo nói. Cô tự xưng mình miệng lưỡi sắc sảo, vậy mà giờ cũng chịu thua trận này.

“Kiểu gì?”

“Khéo nói hơn cả em.”

Đàm Mộ Tinh sửng sốt, lại cười khẽ thành tiếng.

Tim Sở Thiên Lê đập càng nhanh hơn. Hàng mi cô rung rinh, ậm ờ nói: “Đáng ghét, người thật... không đúng, gấu thật không lộ tướng.”
id="id_Toc169869483" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận