Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 262

Chương 262Chương 262

“Cũng không chỉ có vậy, còn có rất nhiều chuyện đều được coi là nghi thức, ví dụ như kiểu có một số người đếm cánh hoa hỏi người khác có yêu mình hay không cũng được coi là như vậy...” Sở Thiên Lê lười biếng nói, “Trong và ngoài nước đều có nghi thức pháp trận, thứ này có tác dụng hay không thì nói sau, nhưng nếu giữa chừng có trục trặc gì thì có thể khiến tâm lý mọi người bùng nổ.”

“Việc này giống như học sinh lớp 12 cực độ lo âu đi xem bói thì được biết mình thi rớt vậy, không biết thì tốt, biết thì sẽ phát điên, cho nên vào thời khắc mấu chốt thì không thể làm bừa.” Sở Thiên Lê bổ sung, “Thỉnh thoảng tớ đi thi cũng không dám tính.”

Nếu như là tính chuyện mình không quan tâm thì còn tốt, một khi là chuyện mình coi trọng, thì vô cùng dễ dàng bị cảm xúc lôi kéo, sinh ra loại tâm lý khẩn trương, ác liệt.

Sở Thiên Lê biết rất rõ ràng tâm trạng trước mắt của Mặc Khả Đàm, nếu ông ta thông minh thì sẽ không tìm tòi nghiên cứu la bàn nữa, nếu không chân tướng vô tình sẽ tăng tốc thời gian đếm ngược.

Giọng điệu Đàm Mộ Tinh hòa hoãn lại: “Ông ta không tới nữa là tốt rồi.”

“Tớ còn sợ cậu sẽ cảm thấy thất vọng, hình như gần đây cậu rất chú ý.”

“Tớ thì không thất vọng, nhưng chú Tề thì lại có một chút.” Đàm Mộ Tinh im lặng mấy giây, bất đắc dĩ mà giải thích, “Trong khoảng thời gian này chú ấy liều mạng rèn luyện, nói rằng đã lái xe quá lâu, hiếm khi có thể làm vệ sĩ.”

Điều Đàm Mộ Tinh không đề cập tới chính là, bà nội cũng khá kích động, bà ấy cảm thấy mình có tầm nhìn xa trông rộng, hiện tại chỉ còn thiếu một cái đoàn xe lớn gấp bội.

Đàm Mộ Tinh không muốn mỗi ngày đều phải gặp chuyện không may ở trường, nhưng người chung quanh dường như rất ngóng trông việc gặp chuyện không may.

Ngày đó, Sở Thiên Lê mang phỉ thúy bát bảo về, còn mang thêm một ít sách cũ của ông nội. Sau khi trở về cô lại lật xem xong mới hiểu được tại sao trước kia cô chưa từng xem qua cuốn sách này, bởi vì đây cũng không phải là sách giảng về tử vi đấu số, mà là sách du kí lúc còn trẻ của ông nội.

“Ông nội là viết du kí thành tiểu thuyết à, nghệ thuật khoa trương lời văn như văn trên mạng, khó trách thật sự có thể lừa dối được người khác.” Sở Thiên Lê tùy ý lật sách, “Đúng là Long Ngạo Thiên* trong truyện nam, tất cả đều là chuyện bàn đạo của ông ấy.”

*:Là kiểu người nếu là nhân vật chính thì vô địch, nếu là nhân vật phụ thì phi thường mạnh. Điểm chung là làm việc không theo lẽ thường và đặc biệt không có não.

“Đây không phải tài liệu sao?” Đàm Mộ Tinh cảm thấy nghi hoặc mà nói, “Tớ thấy mỗi ngày cậu đều nghiên cứu, cho rằng cậu đang nghiêm túc học tập.”

“Nói bậy, tớ đã nghiêm túc học tập bao giờ chưa, chỉ đọc tiểu thuyết mới nghiêm túc như vậy.”

“...”

Những câu chữ này ghi lại những gì Sở Dịch Liệt đã trải qua khi còn trẻ, ông ấy đã ra ngoài rèn luyện từ sớm với tư cách là một thiên tài của Hạo Môn, tìm kiếm những ngọn núi và dòng sông mà sư tổ đã từng đi qua, dọc theo đường đi còn gặp được không ít người đồng đạo, đấu pháp kịch liệt với người khác, cũng làm quen được một số bạn bè.

Trong sách cũ có tên một số người được nhắc đến thường xuyên, ví dụ như “Tu”, “Mai”, “Dã” v. v., có lẽ là người trong huyền môn vào thời kỳ đó.

Sở Thiên Lê cảm thấy kinh ngạc mà nói: “Trong này có nhắc tới nhà các cậu!”

“Không thể nào.” Đàm Mộ Tinh nửa tin nửa ngờ, câu thò đầu ra xem sách cũ, “Chắc có lẽ là trùng tên.”

“Chắc chắn là không phải, cậu xem đoạn này, chắc chắn là nhà cậu.” Sở Thiên Lê trừng mắt nhìn, giật mình nói, “Thì ra không thể gây xung đột là từ di truyền của gia tộc, trên này viết nhà cậu phối hợp cải cách, hơn nữa được đánh giá rất tốt ở địa phương, cho nên năm đó không chịu đau khổ gì.”
id="id_Toc169869170" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận