Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 491

Chương 491Chương 491

Sở Thiên Lê: “Chúng tôi là nhân dân tự phát hành động yêu nước, bảo vệ an ninh quốc gia là trách nhiệm của mỗi người!”

Lin: “...”

Mọi người anh một câu tôi một câu, nhưng không ai trong số họ thừa nhận lời nói của Lin.

Đội trưởng cho biết họ đã nhận được phản ánh của người dân, hoàn toàn dựa theo thủ tục chính quy làm việc. Đám người Sở Thiên Lê lên tiếng nói thấy việc nghĩa hăng hái làm chỉ đơn giản là cảm thấy rằng họ không thể xử lý được vấn đề gián điệp. Dù thế nào đi nữa, chắc chắn hai bên đã thông đồng với nhau, mượn lần này để biển thủ tài sản của Mondson.

Điều kì quái nhất là đám người Lilith cũng đưa ra những lời khai lẫn lộn, họ nói rằng thứ Lin và những người khác làm mất là chiếc hộp giả, còn chiếc hộp thật hiện tại thì không liên quan gì đến Mondson. Họ cho rằng nhân viên an ninh quốc gia Trung Quốc đã bắt nhầm người và yêu cầu liên hệ với lãnh sự quán nước A và trả lại chiếc hộp thật cho nước A.

Ba bên rơi vào thế đối đầu, lời nói của họ giống như “La sinh môn! Đội trưởng: “Xem ra chuyện này còn cần phải điều tra, tạm thời chúng tôi sẽ giữ chiếc hộp theo thủ tục.”

Lin và những người khác vô cùng tức giận, họ mạnh mẽ yêu cầu Trung Quốc đưa ra lời giải thích hợp lý về danh tính của Sở Thiên Lê, nếu không họ sẽ không bao giờ bỏ cuộc.

Nếu cô thực sự là thành viên của đội tuyển quốc gia , thực hiện hành vi đánh bắt cá như vậy, e rằng nó sẽ bị nâng lên thành vấn đề về hình ảnh và uy tín quốc gia. Sở Thiên Lê tùy ý xua tay: “Ông thật sự nghĩ quá nhiều rồi, tôi không thể đại biểu quốc gia được.”

Đàm Mộ Tinh chân thành nói: “Chúng tôi quả thực là những người bình thường.” Chỉ là cậu ấy đã từng chơi đùa với giấy phép lao động hết hạn thôi. Nước H dân cư thưa thớt, tên khó tìm trên bản đồ thế giới nên đương nhiên chưa có lãnh sự quán nào được thành lập ở thành phố G. Tuy nhiên, tập đoàn Mondson rất hùng mạnh, Lin ngay lập tức liên hệ với lãnh sự quán của nhiều nước để cùng nhau thẩm vấn hành vi lấy đi chiếc hộp đen nhỏ của Trung Quốc, yêu cầu trả lại cho Mondson.

Đám người Lilith cống hiến cho nước A thì lại đục nước béo cò, bọn phản đối nhưng lại cho rằng nên trả lại nước A.

Khi tình hình đạt đến trình độ này, đó là sự cạnh tranh giữa các quốc gia, cuộc đàm phán hòa bình là thứ mà Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh không thể nhúng tay.

Sau khi hai người báo cáo sự việc, họ mới thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn được nhân viên an ninh quốc gia cho nghỉ ngơi, động thái này khiến Lin và những người khác vô cùng bất bình.

Mai Như Cảnh đã đến hội họp cùng họ từ lâu và bình tĩnh nói: “Bọn họ cứ như đang nổi điên muốn đánh người vậy.”

Sở Thiên Lê liếc nhìn Lin đang tức giận từ xa nói: “Bọn họ không có bản lĩnh, nếu tớ đến nước H, có lẽ sẽ gặp nguy hiểm, nhưng đây là thành phố G ở Trung Quốc!”

Sở Thiên Lê không phải kẻ ngốc, cô biết nếu muốn đặt chân lên lãnh thổ nước H, sớm muộn gì cô cũng phải đi tới bước này. Nếu không có lực lượng bảo vệ đằng sau mà hấp tấp lao vào lãnh thổ của người khác, có thể sẽ không sống sót được.

Đàm Mộ Tinh: “Tớ vừa mới nhìn thấy người Càn Môn cũng đi ra.” “Bởi vì tối nay chúng ta đã vạch mặt rồi, sau này sẽ là lợi ích đàm phán.” Sở Thiên Lê nói: “Chúng ta không chủ động tìm phiền toái, hiện tại người khác trước gây sự thì cũng không cần phải giả vờ.”

Sự hỗn loạn ở khu biệt thự thành phố G cũng lan đến những nơi xa xôi. Albert vừa báo cho Q biết Lin đã lấy mất chìa khóa, ai ngờ đêm đó nhóm người lại đánh mất quả cầu pha lê.

Bên kia đầu dây, một giọng nam tràn ngập thăng trầm của cuộc đời, giống như một chiếc chuông cổ xa xỉ có từ thời trước, người này thở dài: “Lin quả thật sự không thể sửa được tính bướng bỉnh của mình, để cậu ta gánh vác gia tộc có lẽ là quá vội vàng rồi.”
id="id_Toc169869398" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận