Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 480

Chương 480Chương 480

Sở Thiên Lê không đợi anh nói lời xin lỗi đã dẫn đầu nâng cằm kiêu ngạo nói: “Là huy hiệu này không xứng đáng với Tinh Tinh nhà chúng ta! Chúng ta không cần nó nữa!”

Tu Tại Uyên: “?”

Tu Tại Uyên bỏ huy hiệu đặc biệt vào trong bình, kết quả đã quyết định, không có cách nào thay đổi được.

Tuy rằng hai bên phát hiện ra huy hiệu gần như cùng một lúc, nhưng trò chơi vẫn là trò chơi, luôn có người thắng kẻ thua. Sau khi gặp nhau ở cạnh gốc cây, hai bên chọn một hướng đi xuống núi.

Sau khi các đạo sĩ rời đi, Đàm Đàm Mộ Tinh vẫn đang tự trách mình, buồn bã nói: “Rõ ràng là cậu đã lên quẻ tìm được vị trí rồi.”

Sở Thiên Lê gọi anh hiển nhiên là đã sớm mong đợi, nhưng anh lại không bắt được như dự đoán, tự nhiên cảm thấy hối hận.

“Không sao, không sao, tớ vốn không thể chạy bằng anh ta, Tinh Tinh có thể giúp tớ tóm lấy nó cũng tốt rồi.” Sở Thiên Lê nhìn thấy gấu trắng to lớn có vẻ chán nản, cô nhanh chóng vây quanh anh, nhẹ nhàng an ủi, “Hơn nữa anh ta còn dùng kiếm, rõ ràng là không có cách nào thắng được, Tinh Tinh vốn nhanh hơn so với anh ta!”

“Nhưng...”

Sở Thiên Lê kiên quyết nói: “Không có nhưng nhị gì cả, Tinh Tinh rất mạnh!” Lúc đầu Đàm Mộ Tinh có chút chán nản, nhưng nhìn thấy cô hùng hồn đầy lí lẽ mà giải thích còn không ngừng đi vòng quanh anh, những ký ức về quá khứ không thể giải thích được hiện lên trong đầu, anh không khỏi bật cười. Sở Thiên Lê thấy anh vui vẻ thì thở phào nhẹ nhõm, bắt gặp nụ cười tràn ra khóe môi anh, cô tò mò chớp mắt: “Sao vậy?”

Đàm Mộ Tinh lắc đầu: “Không có gì, tớ chỉ cảm thấy cảnh tượng này rất quen.” “Quen ư?”

“Ừ, rất quen.” Đàm Mộ Tinh gật đầu cười nói: “Lần đầu gặp mặt cũng giống như vậy, cậu khẳng định tớ lợi hại như Hạ Thời Sâm, khiến lúc ấy tớ không có cách nào nói tiếp.”

Lúc đó Sở Thiên Lê đầu tóc rối bù, mạch não vẫn còn điên cuồng, trên môi luôn nói về thuật ngữ chiêm tinh, lần đầu gặp mặt cô tự tin kết luận hai người có thể là bạn bè, hoàn toàn là một kiểu tính cách mà trước đây anh chưa từng tiếp xúc. Sau đó họ thực sự đã đi cùng nhau một chặng đường dài, nhưng bầu không khí vừa rồi đột nhiên khiến anh nhớ lại lúc ban đầu.

Sở Thiên Lê nghe vậy giật mình, sau đó mỉm cười nói: “Tinh Tinh có thể giúp người khác, nhưng người đó phải tự mình nỗ lực. Tinh Tinh đã giúp tớ rồi, không cần phải tự trách mình.”

Đàm Mộ Tinh nghe cô kể lại chuyện cũ thì nhỏ giọng nói: “Nhưng ánh sao sáng mà cậu nhắc đến không phải là tớ, tớ cũng không giúp được gì cho cậu...” “Tớ đã nói là giúp rồi, bây giờ Tinh Tinh là Tinh Tinh!” Sở Thiên Lê vui vẻ nói: “Tinh Tinh, Tinh Tinh!”

Đôi mắt cô lúc này sáng rực rỡ, như thể có những vì sao phản chiếu trong mắt cô.

Đàm Mộ Tinh bị sự thoải mái của cô lây nhiễm, khi nghe thấy cô vui vẻ gọi anh, anh đột nhiên cảm thấy xấu hổ, vô thức không dám nhìn cô, trên mặt đỏ bưng.

Anh tránh ánh mắt của cô, chủ động đề nghị: “Chúng ta quay lại tìm chị Như Cảnh đi.”

Sở Thiên Lê hào phóng đáp: “Được.”

Trái tim Đàm Mộ Tinh chợt rung động khi nghe giọng nói thẳng thắn của cô. “Sao vậy?” Sở Thiên Lê giống như một thiết bị radar cảm xúc, như thể chỉ cần cô muốn quan sát cẩn thận thì cô luôn có thể nắm bắt được thứ gì đó một cách nhạy bén.

Đàm Mộ Tinh vội vàng cười lắc đầu: “Không có gì.”

Quả thực không có gì.

Cô luôn thẳng thắn và rộng lượng với anh.

Hai người lần lượt đi xuống sườn đồi.

Bước chân Sở Thiên Lê dần dần chậm lại, cô nhìn về phía Đàm Mộc Tinh cách đó không xa, duỗi tay giống như kính viễn vọng, mắt trái hơi nhắm lại, mắt phải nhìn bóng dáng quen thuộc qua chiếc nhẫn giữa các ngón tay, giống như một nhà thiên văn học tập trung.

Anh là trung tâm của kính viễn vọng của cô.
id="id_Toc169869387" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận