Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 533

Chương 533Chương 533

Sở Thiên Lê thở dài một tiếng: “Sau đó tớ lại nằm ở đây, thử trải nghiệm suy nghĩ năm đó của sư tổ, nghĩ thầm rằng có lẽ có thể đồng cảm với ông ấy, không chừng sẽ có thể ngộ ra điều gì đó.”

Cô muốn mô phỏng lại tâm trạng lúc đó của sư tổ, có thể lĩnh ngộ ra nguyên do sư tổ kiến tạo ra cơ quan này.

Đàm Mộ Tinh tò mò nói: “Cho nên đã lĩnh ngộ ra được gì sao?”

“Hoàn toàn không có, ai bắt đồng cảm khó như vậy.” Sở Thiên Lê đắc ý nhướng mày, khoe khoang mà nói, “Cẩn thận nghĩ lại thì sư tổ cũng rất thảm, chắc chắn là ông ấy không có ai đưa thức ăn đưa cơm cho, cũng không có ai cùng xem cực quang với ông ấy, nói không chừng là ngay cả điện thoại di động và đèn pin cũng không có...”

“Cậu nghĩ như vậy thì hình như quả thật là không có cách nào để lĩnh ngộ được.” Anh cũng hoài nghi rằng nếu sư tổ nghe thấy lời này sẽ tức giận, có lẽ còn muốn bò từ dưới đất lên đánh đứa trẻ nghịch ngợm này.

“Nhưng dù không hiểu rõ được di tích, tớ lại cảm nhận được một điều khác.”

“Là gì vậy?”

Sở Thiên Lê nằm bên cạnh anh, cô nhìn bầu trời sao đẹp mắt, trong lòng khẽ rung động, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, mỉm cười nói: “Hiện tại tớ rất hạnh phúc.”

Ở trước mặt vũ trụ thì khoảnh khắc này là quá ngắn, nhưng cũng đủ để khiến cho cô cảm thấy hạnh phúc.

Không có bận rộn khắp nơi vì chuyện tuổi thọ, không có sự theo đuổi gay cấn kích thích, chỉ có bầu trời sao cùng với anh.

Đàm Mộ Tinh nhận ra được sự thoải mái trong giọng nói của cô, đó là một loại cảm giác như trút được gánh nặng, cũng không phải loại tươi cười hi hi ha ha, nói chuyện cười đùa như ngày xưa, mà là thật sự cảm thấy hạnh phúc mỹ mãn.

Anh nhẹ giọng nói: “Tớ cũng vậy.”

Hai người vai kề vai, chia sẻ sự yên tĩnh hiếm có.

Cho đến khi mặt đất rung chuyển dữ dội.

Đàm Mộ Tinh đột nhiên ngồi dậy, anh bảo vệ cô theo phản xạ có điều kiện, quan sát sự thay đổi bất thình lình.

Sở Thiên Lê nhìn cực quang màu xanh lục phía trên, bình tĩnh mà nói: “Cuối cùng cũng bắt đầu.”

Bọn họ vẫn luôn chờ đợi thời khắc mà ánh sáng mạnh nhất, hiện tại chính là thời điểm la bàn của di tích khởi động.

Chùm sáng do khe hở chiếu ra ngày càng mãnh liệt, thậm chí che đi ánh huỳnh quang của khoáng thạch trong bóng tối.

Sở Thiên Lê vừa rồi đã nghiên cứu qua, bản đồ huỳnh quang nơi này là hình ảnh thu nhỏ của núi sông rộng lớn, còn có không ít nơi phong thủy bảo địa cực kỳ tiêu biểu, có thể nói là một kho tàng hiếm có.

Hiện tại, mấy khối bản đồ ở dưới cơ quan bỗng chợt chuyển động, núi sông rộng lớn sáng ngời sụp đổ trong phút chốc, núi sông bao la đẹp đẽ đang không ngừng sụp đổ, cảnh tượng chúng sinh bị hủy diệt!

Ngoại trừ chỗ hai người ngồi còn bình yên vô sự, thì những vị trí khác đều bị phá hủy, bị chiếm cứ bởi đao kiếm. Vô số mũi tên thi nhau bắn xuống, đánh mạnh vào mỗi một chỗ của di tích, phát ra tiếng kêu leng keng hỗn loạn, làm cho người ta không thể tránh được!

Đàm Mộ Tinh thấy một mũi tên đụng vào nham thạch rồi bắn ngược lại, anh nhanh chóng đánh bay nó, không để nó chạm đến dù chỉ một góc áo của cô.

Sở Thiên Lê nhìn cảnh tượng này: “Sơ suất rồi, lẽ ra không nên bảo chị Như Cảnh bắn tên lén, rõ ràng sư tổ tớ càng biết bắn tên lén để bắn người hơn.”

Điểm đặt chuông Tam Thanh chỉ là phóng mũi tên, nhưng điểm đặt la bàn lại là một trận mưa tiễn, căn bản là không cho người ta cơ hội sống sót nếu giải đố sai!

Cực quang diễn ra dữ dội trên bầu trời đêm nhưng mặt đất trông như ngày tận thế đang đến.

Vạn vật vỡ nát, mặt đất rung chuyển, mưa tên cọ rửa nhân gian.

Đối mặt với cảnh tượng này, đột nhiên cô nảy sinh cảm giác khó có thể nói rõ: “Thật đáng tiếc.”

Đáng tiếc cho núi sông đã bị sụp đổ, sụp đổ tan tành, đáng tiếc cho khoảnh khắc hạnh phúc bình tĩnh ngắn ngủi như thế.
id="id_Toc169869440" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận