Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 237

Chương 237Chương 237

Sở Thiên Lê thuận miệng nói: “Lúc trước hai ông cháu tớ đã soạn lại những thứ có tác dụng rồi, còn lại những thứ vô dụng thì chất đống ở chỗ này.”

Tử vi đấu số xem như sao trời không đổi trục tọa độ, nhưng những vì tinh tú trên thế gian đều biết vận động. Có một số tài liệu của hàng trăm năm trước đã không còn phù hợp với hiện tại, chiêm tinh học cũng đang ngày càng phát triển.

Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh thu dọn đồ đạc xong, họ chào tạm biệt với Vương Bình ở cửa thôn, sau đó lên đường trở về Đế Đô.

Thời gian một tuần nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Khi Sở Thiên Lê về đến nhà, Hạ Thời Sâm lại còn đang tập huấn, đến bây giờ vẫn chưa trở về.

Trên bàn cơm, Sở Thiên Lê ngồi đối mặt với ba mẹ, cô tiếc nuối lắc đầu: “Anh trai thật là xui xẻo, con cố ý ra ngoài đi dạo một vòng, thế mà anh ấy còn không về nhà cho yên tĩnh.”

Dư Tân ân cần nói: “Trong thôn thế nào?”

“Vẫn như trước kia, con còn cầm phần thưởng đây.” Sở Thiên Lê khoe khoang: “Chờ một lúc nữa con sẽ cho ba mẹ nhìn.”

Hạ Chính Hợp: “Không phải con đi chơi với bạn học sao? Sao còn nhận cả phần thưởng?”

“Con chơi cũng rất vui vẻ, cũng cầm không ít phần thưởng, vẹn cả đôi đường.” Sở Thiên Lê vui sướng nói: “Nói không chừng còn được nhiều điểm cộng hơn anh trai đi tham gia tập huấn, nếu cho anh ấy biết có lẽ anh ấy sẽ bị chọc giận muốn chết.”

Hạ Thời Sâm tham gia kỳ nghỉ hè tập huấn có thành tựu thì được cộng điểm, có thể được ghi lại trong hồ sơ ở trường học. Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh cùng nhau báo cáo chuyện khai thác quá mức, cũng thuộc về việc có cống hiến lớn, trưởng thôn đã giúp bọn họ làm đơn xin khen thưởng.

Đàm Mộ Tinh cố ý điều tra một chút, bọn họ thấy trường cấp 3 công nhận rằng phần khen thưởng này có thể thêm điểm, nói không chừng khi thi đại học cũng có thể xem xét.

Sở Thiên Lê đã nghĩ kỹ rằng cô nên khoe khoang như thế nào với Hạ Thời Sâm, nhưng tập huấn in dấu vẫn mãi không kết thúc.

Một bên khác, khi Hạ Thời Sâm tập huấn ở Kinh Giao đã gặp được một số tình huống nhỏ. Cậu ấy và nhóm thầy trò tập huấn cùng nhau ở trong túc xá. Gần đây lại có một vị Lưu đại sư không hiểu sao lại tìm tới cửa.

Ban đầu Hạ Thời Sâm vốn không muốn đáp lại đối phương, nhưng đối phương nhắc đến chuyện về Sở Thiên Lê, tự nhiên làm cho cậu ấy nghi ngờ.

Ở trong phòng của quán ăn, Hạ Thời Sâm nghe Lưu đại sư nói sự thật xong, lông mày của cậu ấy cau lên, mở miệng nói: “Sở Dịch Liệt? Không biết.”

Lưu Khải Gia liên tục không ngừng dẫn dắt: “Theo lý thuyết, ông ta hẳn là cậu của cậu, ngay cả một chút ấn tượng cũng không có sao?”

Hạ Thời Sâm thản nhiên nói: “Anh đã có thể tìm tới tôi thì phải biết chút chuyện nhỉ, tôi hoàn toàn không hiểu những thứ vô lý này.”

“Tử vi không phải chuyện vô lý...” Lưu Khải Gia không vui, đang muốn cãi lại, nhưng anh ta lại nghĩ rằng Hạ Thời Sâm vẫn còn tác dụng nên cưỡng chế không nổi nóng, nhẫn nại nói: “Vậy cậu có từng thấy cô ấy tiếp xúc với nhân vật khả nghi nào không?”

“Anh nghĩ gì thế?” Hạ Thời Sâm giật giật khóe miệng, giọng cậu ấy hơi chế giễu: “Tôi cũng không phải là bà già, không phải ngày nào cũng rảnh rỗi mà nhìn chằm chằm em ấy, tôi cũng không biết em ấy gặp những ai.”

“...” Lưu Khải Gia phát hiện học sinh cấp ba thời nay thật kỳ lạ, anh ta đã sắp không khống chế nổi nắm đấm của mình nữa rồi.

Lưu Khải Gia lấy cớ đi tới phòng vệ sinh, dự định sẽ thương lượng với sư phụ một chút, quyết định bước kế hoạch kế tiếp.

Hạ Thời Sâm nhìn thấy Lưu Khải Gia rời đi, cậu ấy tiện tay chạm vào màn hình điện thoại di động, xác định vẫn đang thu âm, sau đó nhấn nút tắt màn hình đi.

Lưu Khải Gia tự xưng là đệ tử thân truyền đời thứ ba mươi bảy của Đại Chưởng Môn, nói bọn họ là môn phái chuyên môn nghiên cứu tử vi đấu số, nhiều năm trước từng rơi mất một cái la bàn bí truyền quý giá.
id="id_Toc169869145" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận