Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 537

Chương 537Chương 537

Bây giờ không thể gỡ quả cầu pha lê trên cột đá xuống được, dù người ngoài có cố gắng phá vỡ nó thế nào cũng sẽ vô dụng.

Sở Thiên Lê quan sát hoa văn trên cột đá, tò mò hỏi: “Cái cột này có liên quan đến Kabbalah à?”

“Đúng vậy, những hình chạm khắc trên cột đá rất giống với cây sinh mệnh Kabbalah.” Albert gật đầu và ôn hòa nói: “Ở nơi đặt con lắc cũng có rất nhiều cơ quan xuất phát từ cùng một nơi.”

Đàm Mộ Tinh luôn cảm thấy cột đá trông quen mắt đến khó hiểu, ngập ngừng nói: “Tôi nhớ rằng phong cách thiết kế của huy hiệu gia tộc Mondson rất giống với cột đá này.”

Hoa văn chính của huy hiệu Mondson là hình con rắn và quả táo, nhưng còn có rất nhiều yếu tố tương tự như vậy.

Albert giải thích: “Huy hiệu gia tộc của họ bắt nguồn từ cây thiện ác, hoàn toàn trái ngược với cây sinh mệnh Kabbalah. Khi con người sa ngã sẽ biết thiện ác, cũng chính là quá trình Adam và Eva bị trục xuất khỏi vườn địa đàng, mà ngược lại là sự thăng thiên trở về cuộc sống vĩnh cửu chính là cây sinh mệnh, và nhất định phải chiến thắng tâm ma mới có thể thành công.”

Đàm Mộ Tinh cái hiểu cái không.

Albert mỉm cười nói: “Người ta kể rằng Adam và Eva đã ăn trái cây sinh mệnh, sau đó bọn họ sống mãi mãi trong vườn địa đàng và sống một cuộc sống tự do tự tại thuần túy, ngoại trừ việc bọn họ không được phép ăn trái cây thiện ác, nhưng kết quả của cùng các người hẳn là cũng biết.”

“Họ bị rắn cám dỗ và ăn trái cây thiện ác?”

“Đúng vậy, sau khi đọc câu chuyện này, nhiều người chỉ cảm thấy thượng đế thật độc đoán. Tại sao Adam và Eva sau khi biết phân biệt thiện ác và phản kháng lại thần quyền lại bị trục xuất? Điều này thực sự không công bằng. Trên thực tế, họ không hiểu ẩn dụ về hậu quả của thiện và ác.”

Sở Thiên Lê bình tĩnh nói tiếp: “Trên thế gian quy luật của vạn vật vốn không có thiện ác, cái gọi là thiện ác đều là khái niệm của bản thân nhân loại, tất cả đều bắt nguồn từ dục vọng.”

Albert đồng ý sâu sắc: “Đúng vậy, Adam và Eva đã có sự sống vĩnh cửu. Họ được tự do trong vườn địa đàng, nhưng họ vẫn không thể kiềm chế được ham muốn của mình và phá vỡ giao ước với thượng đế. Đây là tội lỗi nguyên thủy của con người.”

Tội ác này sẽ còn tiếp diễn trong tương lai, con người có thể phá bỏ những ước định với thượng đế, cũng có thể phá vỡ ước định với người khác, cho nên những ngụy biện, lừa gạt, đạo đức giả xuất hiện tầng tầng lớp lớp.

Đúng lúc này, ở hành lang có người gọi Albert, làm gián đoạn cuộc trò chuyện giữa ba người.

“Mặc dù tôi rất muốn cùng tiếp tục nghiên cứu cùng mọi người, nhưng Q sắp bố trí nhân viên ở đây, hiện tại tôi cũng phải qua hỗ trợ.” Albert tỏ vẻ tiếc nuối, “Lần sau chúng ta sẽ nói tiếp chuyện này đi.”

Sau khi Albert rời đi, Đàm Mộ Tinh nghĩ lại lời mình vừa nói, thắc mắc nói: “Tại sao con người sa ngã lại biết thiện ác? Biết thiện ác có phải là xấu không?”

“Ừ, chuyện này giải thích thế nào đây? Chỉ có thể nói, nhân loại biết thiện ác, nhưng sẽ không phân biệt được thiện ác. Một khi khái niệm đã hình thành, tiêu chuẩn không thể thống nhất, sẽ không còn thuần túy nữa.”

Sở Thiên Lê vui vẻ đưa ra một ví dụ: “Ví dụ như trước đây, nếu Tinh Tinh đánh tớ một cái, cậu sẽ bị coi là cái ác. Sau này, sẽ phát triển thành Tinh Tinh hung dữ với tớ là ác, sau này Tinh Tinh cảm thấy tớ không tốt là ác, sau đó nữa Tinh Tinh mà không thuận theo tớ cũng là ác...”

Đàm Mộ Tinh yếu ớt nói: “... Cậu hẳn là không ám chỉ cái gì chứ?”

“Đây là bởi vì tiêu chuẩn không thể thống nhất!” Sở Thiên Lê cười nói: “Bởi vì con người không phải toàn tri toàn năng, phán đoán đều mang sắc thái chủ quan, dưới danh nghĩa thiện chí có thể phóng thích ra càng lớn ác ý hơn nữa. Cho nên, nhân loại biết thiện ác nhưng không thể phân biệt được thiện ác.”
id="id_Toc169869444" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận