Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 421

Chương 421Chương 421

Hoàng Tiên ngại Đàm Mộ Tinh có mặt ở đây, không muốn xung đột với các đạo sĩ.

Sở Thiên Lê vội vàng khuyên nhủ: “À à, tiên gia đừng khách sáo, so đo được!” Hoàng Tiên đối mặt với Sở Thiên Lê đang châm ngòi thổi lửa, lại nhìn thấy Đàm Mộ Tinh ngu ngơ đứng đằng sau, vô cùng có cơ sở nghi ngờ rằng bọn họ đang lừa người khác phạm tội: “...”

Trên mặt các đạo sĩ hiện rõ sự bất kính, còn Sở Thiên Lê thì ẩn giấu trong lòng, hơn nữa lúc này Hoàng Giác đang bị thương, Hoàng Tiên cũng cảm thấy mình không nên ở lâu.

Hoàng Tiên bỏ đi: “Đi thôi, lãng phí thời gian.”

Các đạo sĩ tức giận nói: “Ngăn tà linh lại!”

Nhưng gã áo đen bỗng nhiên co giật, một lúc sau khôi phục lại thái độ thô thiển ngày thường, đến cả giọng nói cũng ồm ồm trở lại: “Tiên gia đi rồi!” Các đạo sĩ trông có vẻ không vui.

Mời thần thì dễ, tiễn thần mới khó, Hoàng Giác vẫn chưa biết đau, một lòng một dạ quy phục xuất mã tiên, tất nhiên càng khó khống chế hơn. Sở Thiên Lê thấy thế, chặc lưỡi bất mãn: “Xuất mã tiên này thật là, sao không đánh một trận chứ!”

Nếu hai bên đánh nhau thì cô đã đo được trình độ của các đạo sĩ rồi. Đàm Mộ Tinh yếu ớt nói: “Cậu mà không học chiêm tinh và triết học Mác Lê-nin, tớ thấy có đôi khi những ý tưởng của cậu thực sự rất nguy hiểm.” Theo những gì đã học, Sở Thiên Lê vẫn dẫn dắt mọi người hướng thiện, không đến nỗi có hại cho xã hội, thỉnh thoảng cô chỉ thích gây rối chút thôi. Hoàng Giác khoanh tay trước ngực, hỏi: “Sao rồi? Tôi đã vượt qua chưa?” Sở Thiên Lê xua tay: “Qua rồi, mời người tiếp theo đi!”

Hoàng Giác tùy ý cầm chiếc túi trên ghế sô pha lên, anh ta đã nhận được chỉ thị, biết mình không thể ở lại đây lâu hơn, cờ lơ phất phơ nói: “Được, vậy tôi đi trước...”

“Anh Hoàng không ăn cơm sao?”

“Không ăn nữa, gặp lại sau.”

Trong đám người, đột nhiên có người hét lớn: “Chờ một chút! Anh chưa đi được?”

Hoàng Giác cười lạnh quay đầu lại: “Làm sao? Đám đạo sĩ hôi này cảm thấy luẩn quẩn trong lòng thật đấy à?”

Hoàng Giác quay đầu lại phát hiện một người đàn ông vẻ ngoài bình thường, không mặc đạo bào mà mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng kín đáo đang đứng trước mặt mình.

Thân là giám khảo thật, Vương Triệt vốn đang trốn ở trong đám đông, nhưng khi nhìn thấy Hoàng Giác rời đi, anh ta đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, buộc phải tiết lộ thân phận: “Hiện tại anh không thể đi được, vẫn chưa khảo thí.”

Hoàng Giác kinh ngạc nói: “Anh hai ơi, anh mất trí nhớ đấy à? Tôi vừa mới thi xong mà?”

Vương Triệt dũng cảm nói: “Bọn họ không phải giám khảo, tôi mới là giám khảo.”

Mọi người đều tỏ ra nghi ngờ.

Hoàng Giác bối rối gãi đầu: “Cái quái gì thế? Tôi chẳng hiểu gì cả?” Hoàng Giác không có ký ức về xuất mã tiên, chỉ khi bị nhập hồn anh ta mới có khả năng nhìn thấy mọi thứ, còn bình thường cơ bản là không có phản ứng với bên ngoài, giống như một cá thể hoàn toàn bị phân liệt. Cũng chính vì vậy, nhiều người mới cho rằng xuất mã tiên là bệnh tâm thần.

Sở Thiên Lê đối mặt với đánh giá mọi người cũng không lộ ra bất kỳ biểu hiện kỳ lạ nào, ngược lại còn có chút giật mình, dở khóc dở cười nói: “Đại sư thật biết nói đùa, tôi choáng váng cả rồi, sao anh lại là quan chủ khảo được?” Đàm Mộ Tinh chột dạ quay đầu đi, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cũng không nhìn người đối diện.

Vương Triệt nghe thấy cô đối đáp lại, trợn mắt khó tin: “Lời này phải là tôi hỏi các cô mới đúng chứ? Sao các cô lại thành giám khảo rồi? Phòng thi số 3 do tôi quản lý!”

Vương Triệt sâu sắc cảm thấy Sở Thiên Lê mặt dày vô liêm sỉ, dám cướp lời của anh ta?

Sở Thiên Lê nghi hoặc nói: “Nếu như thật sự là do anh phụ trách, vậy vừa rồi anh phải ra đây chứ, đừng đùa giỡn nữa, phía sau vẫn còn rất nhiều người đang chờ đấy...”
id="id_Toc169869328" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận