Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 250

Chương 250Chương 250

Sở Thiên Lê sửng sốt, cô vô thức bấm ngón tay, kinh ngạc lẩm bẩm: “Không nên vậy, không tính ra hôm nay có chuyện...”

Nếu hôm nay cô gặp tai họa, tất nhiên sẽ chuẩn bị từ sớm, không thể nào chiêu bài của cô lại bị phá được?

Đàm Mộ Tinh nhìn nhóm người xa lạ rồi cau mày, cậu lại nhìn người bạn cùng bàn của mình và hỏi: “Cậu biết họ không?”

Sở Thiên Lê lắc đầu như lục lạc: “Đương nhiên không biết!”

Hạ Thời Sâm khó chịu khi cô tiếp xúc với nhân sĩ xã hội, vậy nên đã trực tiếp yêu cầu cô ở nhà học suốt kỳ nghỉ hè.

Đàm Mộ Tinh thở phào nhẹ nhõm, cậu dẫn cô ra cửa, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Cô ấy không quen biết anh, cho nên không thể đi theo.”

Đàm Mộ Tinh chuẩn bị đẩy cửa rời đi, nhưng người đàn ông áo đen dẫn đầu đã nắm lấy tay nắm cửa trước, nói một cách trấn định: “Vẫn hy vọng Sở đại sư sẽ suy nghĩ về điều này một chút, chúng tôi cam đoan sẽ không làm mất nhiều thời gian của ngài.”

Đàm Mộ Tinh quay đầu lại lần nữa, kiên nhẫn hỏi: “Cậu có muốn cân nhắc không?”

Sở Thiên Lê điên cuồng lắc đầu.

Đàm Mộ Tinh: “Cô ấy nói sẽ không cân nhắc.”

Nói xong Đàm Mộ Tinh nắm lấy tay nắm cửa, phớt lờ cánh tay của người đàn ông áo đen để phía trên, bất ngờ đẩy cửa lớn ra, để gió bên ngoài nhà xông thẳng vào.

Người đàn ông không ngờ sức lực của Đàm Mộ Tinh lại mạnh mẽ như vậy, trong chốc lát liền bị đánh bại, vốn cho rằng có thể cản bọn họ lại, nhưng bây giờ anh ta gần như lật ngược ra ngoài, tại chỗ lảo đảo một cái.

Sở Thiên Lê vẫn còn có chút hoảng hốt, nhưng không ngờ bạn cùng bàn lại bình tĩnh đi ra ngoài, nhất thời cảm thấy được sự an tâm. Cô lén lút đi phía sau cậu, vừa đi ra ngoài vừa gặm kem ốc quế.

Không ngờ ngoài cửa hàng vẫn còn người canh giữ, nhóm người này không bỏ cuộc, lấp kín giống như một bức tường tối tăm.

Đàm Mộ Tinh bị chặn cả bên trái lẫn bên phải, do dự nói: “... Các người muốn động thủ sao?”

Đàm Mộ Tinh có chút khó hiểu, nhóm người này thái độ khách khí, không hành động thô lỗ, nhưng rõ ràng bọn họ cũng không phải người tốt lành gì, khiến cho người chủ hòa như cậu không thể đánh giá được. Cậu chưa bao giờ chủ động đánh nhau với người khác, căn bản đối phương ỷ mạnh hiếp yếu, cho nên cậu phải ra tay ngăn cản.

“Không, nói đùa gì vậy, tất nhiên là không.” Người áo đen lên tiếng: “Tôi chỉ mong Sở đại sư suy nghĩ lại, nếu không thể tin tưởng chúng tôi, có thể để xe của gia đình đi theo.”

Sở Thiên Lê vừa mới tính một quẻ chắc chắn rằng mình không sao, lại thấy bọn họ người đông thế mạnh, cô thấp giọng lẩm bẩm: “... Nếu đã nói vậy... cũng được?”

Hai bên cứ giằng co ở đây cũng không phải chuyện tốt, hơn nữa Đàm Mộ Tinh còn ở bên cạnh, cô không thể kéo cậu cùng xuống nước.

Đàm Mộ Tinh nghe vậy sững sờ, nghi ngờ nói: “Muốn đi à?”

Sở Thiên Lê: “Nhưng cứ mãi bị kẹt ở đây cũng không tốt, nếu xe của gia đình có thể đi theo thì chắc không sao đâu?”

“Được rồi, vậy để tớ gọi xe nhà tới đây.” Đàm Mộ Tinh không làm trái ý cô, cậu dứt khoát lấy điện thoại ra gọi điện, mấy người đàn ông áo đen thật sự không ngăn cản.

Sở Thiên Lê ngạc nhiên: “Cậu muốn đi theo sao?”

“Tất nhiên, không thể để cậu đi một mình được.”

Người đàn ông áo đen không ngăn cản hai người gọi điện thoại, trong lòng anh ta đinh ninh rằng hai chiếc xe riêng đưa đón học sinh không phải thứ gì to tát, nhưng không ngờ rằng ba phút sau con đường đã kẹt cứng.

Đám người áo đen chia ra ba chiếc xe, tất cả đều ngay ngắn dừng ở chỗ đỗ xe cạnh đường, trông khá có khí thế. Tuy nhiên, sau khi Đàm Mộ Tinh gọi điện thoại, năm sáu chiếc xe trùng trùng điệp điệp tiến vào đại lộ, trực tiếp vây quanh ba chiếc xe kia.

Một đám người rầm rộ bước xuống xe, người lái chiếc Limousine Sở Thiên Lê đã gặp qua, còn những người khác đều là những gương mặt xa lạ.
id="id_Toc169869158" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận