Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 340

Chương 340Chương 340

Sở Thiên Lê bất mãn than thở: “Vậy bây giờ anh muốn uống cái gì?”

“Vớ vẩn, đây là Đàm Mộ Tinh đặt, có quan hệ gì với em chứ?”

“Vậy thì cũng có liên quan đến em mà!”

Đàm Mộ Tinh mắt thấy hai người lại muốn cãi nhau, nên cậu vội vàng làm người hòa giải, chủ động chuyển đề tài, ôn hòa nói: “Anh Du là đạo sĩ sao? Cảm giác không giống với những đạo sĩ trước kia tôi từng gặp.”

Đàm Mộ Tinh sống ở dưới chân núi Càn Sơn, cậu thường xuyên tiếp xúc với các đạo sĩ, nhưng rất hiếm khi nhìn thấy những người như Du Ngật, nhìn từ bên ngoài, anh ấy không liên quan gì đến Đạo giáo.

“Ồ, vậy có thể là do có nhiều giáo phái khác nhau, chủ đạo chính là phái Chính Nhất và phái Toàn Chân, tôi là phái Chính Nhất.” Du Ngật nghĩ tới đây, anh ấy nhìn Sở Thiên Lê lập tức biện hộ: “Đúng vậy, chúng tôi chuyên làm bùa. Vì vậy tôi không thể nói với cậu rằng, cậu là người bình thường và có chuyên môn về kỹ năng.”

Về mặt kỹ năng, Du Ngật không sánh bằng Sở Thiên Lê, hiện tại anh ấy cảm thấy mất mặt nên mới vội vàng kiếm cớ.

“Lời này có ý gì?” Sở Thiên Lê nhướng mày, “Chẳng lẽ anh chuyên về pháp thuật? Nếu anh có thể nhóm lửa cầu mưa, em sẽ lập tức đặt đồ uống.”

Nghe vậy, Du Ngật cảm thấy yếu đuối, chột dạ nói: “... Anh có thể vẽ bùa lửa và bùa cầu mưa, nhưng có thể có lửa và mưa được hay không lại là chuyện khác.”

“Cái này gọi là chuyên môn gì? Kỹ năng gì?”

Du Ngật than thở: “Thật là bi kịch, thật là bi kịch. Vào thời mạt pháp, đạo sĩ suy tàn!”

*Thời mạt pháp là một thời đại mà năng lượng tâm linh của trái đất cạn kiệt, các loại kinh điển cổ xưa bị thất lạc, các loại thủ pháp luyện khí đều không có hiệu quả.

Sở Thiên Lê phàn nàn: “Nếu là đạo sĩ thì đừng dùng thuật ngữ của Phật giáo.”

Mặc dù Du Ngật nhất quyết khẳng định mình có thể trảm yêu trừ ma, vẽ bùa xua đuổi ma quỷ, và còn từng giải quyết được nhiều vấn đề khó khăn nhưng Sở Thiên Lê cũng không tin lắm, một mực chắc chắn anh ấy đang khoác lác.

Du Ngật còn kể lại không ít sự kiện linh dị, khi Đàm Mộ Tinh nghe kể thì cảm thấy rất ngạc nhiên, nhưng Sở Thiên Lê lại bày ra vẻ mặt hồ nghi.

Du Ngật phát hiện vẻ mặt của cô, cảnh cáo: “Bạn học nhỏ, đừng tự đại, trên thế giới có nhiều chuyện kỳ lạ cổ quái, không nên mở miệng nói không tin quỷ thần!”

Sở Thiên Lê nhu thuận nói: “Không phải, Anh Du, kỳ thật cũng không liên quan gì đến quỷ thần, em chỉ đơn thuần không tin anh thôi.”

Du Ngật nói rằng lá bùa mà anh ấy vẽ trong nháy mắt trấn áp được cả con quỷ ngàn năm, Sở Thiên Lê thầm nghĩ bài báo huyền học trên internet cũng không thái quá như thế.

Du Ngật làm bộ đứng dậy, giả bộ tức giận nói: “Ai, em vẫn là...”

Đàm Mộ Tinh thay mặt đứa trẻ nghịch ngợm lên tiếng khuyên nhủ: “Là trẻ con, vẫn là trẻ con...”

Du Ngật dựa theo bậc thang cậu tạo ra mà bước xuống, bình tĩnh nói: “Tôi nể tình cậu, tôi sẽ không tranh cãi với em ấy nữa.”

Vừa uống nước trái cây, Sở Thiên Lê vừa làm theo, nghiêm nghị nói: “Nể tình Tinh Tinh, nên em, không so đo với anh nữa.”

Đàm Mộ Tinh: “...”

Đúng vào lúc này, cửa phòng làm việc đột nhiên mở ra, Phan Nghĩa Thành từ bên ngoài đi vào, liếc nhìn túi đồ ăn mang đang đặt ở trong góc, ông ấy thắc mắc hỏi: “Đang tán gẫu cái gì vậy? Uống rượu say à?”

Ba người lập tức muốn cất đồ uống đi, nhưng Phan Nghĩa Thành lập tức đưa tay ngăn cản, ân cần nói: “Không sao đâu, cứ uống đi, uống đi, qua một thời gian nữa muốn uống cũng không mua được đâu.”

Du Ngật: “... Lời này có chút dọa người.”

Sở Thiên Lê nhạy bén ý thức được có điều gì đó không ổn, nói thầm: “Đây mới thật sự là chuyện ma.”

Đàm Mộ Tinh: “Gần đây có ra ngoài không?”

Phan Nghĩa Thành gật đầu: “Đúng vậy, hiện tại dự án đang gặp chút khó khăn, xem ra chúng ta còn cần phải đi một chuyến, lần này có hai nơi, để ta xem một chút...”
id="id_Toc169869247" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận