Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 270

Chương 270Chương 270

Sở Thiên Lê lại rất hào phóng, cô nhìn lại, nhìn chằm chằm cô gái tóc xoăn.

Cô gái tóc xoăn quan sát hồi lâu, cô ấy cảm thấy khá bất ngờ, mở đầu phá vỡ cục diện bế tắc này, cười nói: “Thật sự là hiếm thấy, chị rất ít khi nhìn thấy đồng nghiệp nữ, suốt ngày gặp phải đạo sĩ nam đều cảm thấy phiền.”

Sở Thiên Lê: “Em cũng rất ít khi gặp được chị gái lớn hơn.”

Cô gái tóc xoăn tháo kính râm xuống, đôi mắt sáng ngời, chủ động vươn tay, tự giới thiệu: “Mai Như Cảnh.”

Sở Thiên Lê ngoan ngoãn bắt tay lại: “Sở Thiên Lê.”

Mai Như Cảnh: “Gọi chị thì có trẻ quá không, nếu chị mà sinh con thì con chị cũng chỉ nhỏ hơn em một chút thôi.”

Sở Thiên Lê bình tĩnh nói: “Xinh đẹp có tiền thì đều gọi là chị, không liên quan đến tuổi tác.”

Mai Như Cảnh bị đối phương chọc cười, cô ấy lại thoáng nhìn qua Đàm Mộ Tinh ở bên cạnh, tùy ý mà nói: “Không bắt tay bạn em nữa, chị hơi ghét đàn ông một chút.”

“À, được, thật xin lỗi.” Đàm Mộ Tinh không tức giận, cậu dựa sát vào người Sở Thiên Lê, lễ phép kéo dài khoảng cách với Mai Như Cảnh.

Mai Như Cảnh bảo dưỡng khá tốt, quần áo xa hoa, nhưng thái độ cũng coi như là hiền hòa, nhìn Sở Thiên Lê cảm thấy rất mới lạ.

“Chị cũng tới...” Sở Thiên Lê cân nhắc đến việc dùng từ, “Ứng tuyển ạ?”

Mai Như Cảnh gật đầu: “Đúng vậy, người khác giới thiệu.”

Sở Thiên Lê suy nghĩ, do dự nói: “Thật sự không sợ đây là cái bẫy câu cá chấp pháp* sao?”

*: là một thành ngữ để chỉ một vấn nạn quan liêu Trung Quốc khi người chấp pháp liên kết với những tay cò mồi để dụ dỗ, lừa gạt người vô tội phạm tội hoặc nhận tội, sau đó lại ra mặt thực thi hành vi trừng trị đúng theo luật pháp nhằm trục lợi về tài chính hoặc công trạng.

Mai Như Cảnh: “Sợ cái gì, đạo quán Càn Sơn là nơi hoạt động đạo giáo nổi tiếng toàn quốc, không phải cũng là đơn vị bảo vệ văn vật trọng điểm sao, nếu thật sự xảy ra chuyện thì cũng là loại người theo đạo, bắt người không theo đạo như chúng ta làm gì.”

Mai Như Cảnh hành nghề nhiều năm, dường như cô ấy xuất thân gia đình có truyền thống thuộc về một số ít nhà nghiên cứu mệnh lý học không theo đạo.

Ba người lên đến tầng trên cùng, thang máy chậm rãi mở ra, Mai Như Cảnh vẫy tay tạm biệt: “Rất vui được gặp hai người, nhưng lát nữa sẽ phải cạnh tranh với nhau rồi.”

Tất cả mọi người là vì kiếm tiền mà chạy tới, quả thật có quan hệ cạnh tranh giữa các đồng nghiệp.

Sở Thiên Lê đưa mắt nhìn cô ấy rời đi, lẩm bẩm nói: “Thật hiếm có, vậy mà lại còn không theo đạo.”

Đàm Mộ Tinh: “Lát nữa chúng ta sẽ thi xem bói với cô ấy sao?”

“Không biết, tớ cũng không biết phải thi cái gì.” Sở Thiên Lê cười nói: “Nhưng nếu muốn xem bói thì tớ sẽ không thua.”

“... Nhưng vừa rồi cậu còn nói là kết quả không tốt?”

Sở Thiên Lê: “Cái này....”

Lúc nãy Sở Thiên Lê do dự mà đứng ở cửa tòa nhà, chủ yếu là vì phát hiện việc này có liên quan đến cơ quan chính phủ, nên tự nhiên là cô sẽ sợ hãi, nhưng Mai Như Cảnh cũng không hề lo sợ mà đi vào, có lẽ là không có khả năng bị bắt đi lúc ban ngày ban mặt.

Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh vốn tưởng rằng phải đấu pháp với đám người Mai Như Cảnh, ai ngờ bọn họ tìm nhân viên công tác ký kết đăng kí thi, rồi được dẫn đến trường thi yên tĩnh.

Khoảng cách chỗ ngồi trong trường thi rất lớn, số lượng thí sinh cũng không nhiều, nhưng không thiếu người mặc trang phục kỳ lạ, ví dụ như đạo bào.

Phía trước khán đài có người đang đọc: “Phiền các vị tắt điện thoại di động lại, cất trong túi và để ở bên ngoài, cuộc thi sẽ bắt đầu ngay lập tức, bây giờ chúng tôi sẽ đọc những điều cần lưu ý trong trường thi, thí sinh nhất định phải tuân thủ kỷ luật của trường thi, làm theo chỉ huy của nhân viên giám thị...”

Trước khi hai người bước vào cửa còn phỏng đoán là phải bàn đạo với đồng nghiệp, ai ngờ chỉ nhìn thấy Mai Như Cảnh đang ngồi yên trên ghế chờ thi.
id="id_Toc169869178" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận