Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 299

Chương 299Chương 299

Bây giờ Sở Thiên Lê và những người khác đã sâu sắc hiểu được lý do tại sao Ba Đồ không biết gì về tín ngưỡng địa phương, mặc dù họ đều là người dân tộc thiểu số trong cùng một tỉnh, nhưng thực sự ở cách quá xa, khoảng cách lại không gần nhau chút nào.

Nơi này cũng trực thuộc tỉnh thành ấy, nhưng lại không quá thích hợp để sinh sống.

Trên đường đi gặp rất nhiều nguy hiểm, nhưng trên núi thấp dần dần xuất hiện từng đàn gia súc, mặc dù không bằng trâu bò gần căn cứ nhưng vẫn có dấu vết của con người sinh sống.

Những tòa nhà đơn giản và giản dị tọa lạc ở đây, giống như nơi cư trú cuối cùng trên sa mạc. Đồ ăn được phơi khô trước cửa, có dải trang trí nhưng đã bị gió và sương giá bào mòn từ lâu.

Phan Nghĩa Thành loạng choạng đứng dậy, không ngừng thở hổn hển: “Thật đúng là một môi trường sống nguyên thuỷ.”

Sở Thiên Lê lên tiếng bình luận: “EQ thấp gọi là môi trường sống nghèo nàn, còn EQ cao thì gọi là môi trường sống nguyên thủy.”

Đàm Mộ Tinh nhìn những tòa nhà trước mặt, nhìn xung quanh và hỏi: “Đây có phải là một ngôi làng không?”

Ba Đồ nói: “Đây là một ngôi làng rất nhỏ. Ước tính có chưa đến 100 người sinh sống. Có lẽ còn không nhiều bằng một tiểu khu nhỏ ấy.”

Người trong thôn hiển nhiên đã quá quen thuộc với anh ta, thấy Ba Đồ đi tới, đám người bày ra vẻ mặt cảnh giác, cũng không chủ động chào hỏi, lưỡng lự đứng trước cửa thôn xì xào bàn tán với nhau.

Sở Thiên Lê: “Bọn họ đang nói cái gì vậy? Anh có thể dịch ra được không?”

Ba Đồ: “Đám người từ nơi khác hèn hạ và vô liêm sỉ này lại đến đây rồi.”

Đàm Mộ Tinh: “Ba Đồ, anh không hiểu tiếng Mông Cổ sao?”

“Ừ, tôi chỉ tuỳ ý dịch ra mà thôi. Tôi thậm chí còn không biết có phải họ đang nói tiếng Mông Cổ hay không.”

“...”

May mắn thay, những người khác ở trạm làm việc có thể giao tiếp với dân làng và một số dân làng cũng nói được tiếng phổ thông nên cuối cùng việc giao tiếp đã được giải quyết ổn thoả.

Tuy nhiên, cách đây không lâu, hai bên đã xảy ra tranh cãi không mấy tốt đẹp, dân làng nghi ngờ bọn họ đang muốn tới tìm phiền phức nên không muốn cho nhóm người vào làng.

Ba Đồ nhờ đồng nghiệp giúp đỡ, lại lên tiếng giải thích: “Hãy nói với họ, không phải nói bản thân mình không thể tu luyện nếu không có niềm tin sao? Hiện tại chúng ta còn có các chuyên gia ở đây, hôm nay chúng ta sẽ nói về đức tin.”

Các đồng nghiệp ở trạm đã liên lạc với dân làng, đáng tiếc là hiệu quả không lớn và họ vẫn bị chặn ra khỏi làng.

“Ồ, lại như vậy sao...” Ba Đồ bất lực gãi đầu, nhìn xung quanh rồi nói: “Cũng may hôm nay thủ lĩnh không đi cùng chúng ta.”

Ba Đồ thì thầm điều gì đó vào tai đồng nghiệp, khiến người đối diện tỏ vẻ kinh ngạc nhìn về phía Sở Thiên Lê.

Người đồng nghiệp ở trạm làm việc lưỡng lự một lúc rồi thành thật truyền đạt lại thông điệp đó đến dân làng.

Dân làng nghe vậy đều lấy làm sửng sốt, hai mắt nhìn nhau, cuối cùng phái người về làng báo cáo, ngay sau đó Phan Nghĩa Thành và những người khác đã được thả cho vào.

Phan Nghĩa Thành: “Anh đã nói cái gì vậy?”

Ba Đồ: “Tôi nói, đồng nghiệp của chúng tôi được người dân các làng khác coi là Tát Mãn, lần này cô ấy đặc biệt đến đây một chuyến.”

Sở Thiên Lê sửng sốt: “Nhưng tôi không phải Tát Mãn mà!”

Ba Đồ cười: “Không sao, tôi không nói cô là như vậy, là thổ dân khác hiểu lầm, cứ coi như đây là hiểu lầm trong diễn đạt đi...”

Đàm Mộ Tinh nghĩ đến điều Chu Cừ lo sợ trong bữa tiệc chiêu đãi, lo lắng hỏi: “Chúng ta làm như vậy không phải sẽ bị mắng sao?”

Sở Thiên Lê: “Lúc đó tớ chỉ có thể để giáo sư Phan giải thích bằng kiến thức dân gian mà thôi.”

Phan Nghĩa Thành thấy cô tự tin như vậy, không nhịn được lên tiếng: “Thầy luôn là người trách cứ học sinh, nhưng học sinh làm sao có thể trách thầy được cơ chứ?”

Dù thế nào đi nữa, cách tiếp cận của Ba Đồ khá hiệu quả, anh ta đã thành công gặp gỡ dân làng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận