Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 601

Chương 601Chương 601

Anh ấy còn đặc biệt hỏi Đàm Mộ Tinh rằng liệu lớp có quá nhiều học bá hay không, điều này khiến Sở Thiên Lê nảy sinh ý thức cạnh tranh cấp bách và thực sự thích học tập hơn bao giờ hết.

“À, anh đang nói về cuốn sách cô ấy đang đọc gần đây phải không?” Đàm Mộ Tinh giải thích, “Đó là do giáo sư trong trường giao cho cô ấy.”

“Em ấy còn nghe lời cả giáo sư nữa sao?”

“...Ừm, chủ yếu là do nhu cầu của câu lạc bộ.” Đàm Mộ Tinh mơ hồ nói.

Hạ Thời Sâm không biết hai người bọn họ tham gia vào câu lạc bộ nào, nhưng trước đây Sở Thiên Lê thường tiêu tiền vào những thứ vô dụng, nhưng bây giờ tốt xấu gì cũng tiêu tiền vào sách, ít nhất cũng có chút tiến bộ.

Nhưng Hạ Thời Sâm vẫn quá ngây thơ.

Một đứa trẻ im lặng, rất có thể có hành động như một con quái vật.

Trong thành phố đại học có rất nhiều trường cao đẳng và đại học, không ít trường học sẽ tổ chức tọa đàm và hoạt động, chẳng những có sinh viên trong trường tham dự mà còn thu hút sinh viên từ các trường học khác và người dân trong xã hội. Tin tức của mọi người truyền đi rất nhanh, nếu như ở trường học nào đó có hoạt động, những người ở gần đó sẽ biết đến rất nhanh.

Bên trong Quốc Tế Tân Á, Hạ Thời Sâm đang thu dọn đồ đạc ở bàn làm việc, chuẩn bị về nhà đúng giờ. Hôm nay Thích Diệm không có mặt trong tổ dự án, dường như trong nhà cô ấy có việc, nên đã tạm thời rút khỏi dự án.

Đàn anh ở một bên nhìn thấy Hạ Thời Sâm đứng dậy, kinh ngạc nói: “Hôm nay đàn em về sớm vậy.”

Hạ Thời Sâm trầm ổn giải thích: “Bởi vì phản hồi phải đến ngày mai mới có thể nhận được.”

“Vậy tối nay không có việc gì làm à?” Đàn anh đề nghị, “Sao lát nữa em không đi nghe tọa đàm với anh?”

“Tạo đàm nào?” Hạ Thời Sâm nghĩ tới chuyên ngành đại học của đàn anh, anh ấy vẫn nhớ thành tích của đối phương không tệ, ngập ngừng hỏi: “Internet? Hay trí tuệ nhân tạo?”

“Chu Dịch bát quái.”

Lông mày Hạ Thời Sâm run lên: “...”

Đàn anh chú ý đến vẻ mặt vi diệu của Hạ Thời Sâm, đây là lần đầu tiên anh ta thấy đàn em mất bình tĩnh, nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”

Hạ Thời Sâm trầm ngâm mấy giây, nghi hoặc nói: “Đàn anh, em nhớ ra anh học chuyên ngành khoa học máy tính, theo lý thuyết hẳn là nên cách xa mấy thứ này ra...”

Suy cho cùng, đàn anh đã tốt nghiệp một trường danh giá nên không có lý do gì để tiếp xúc với những mê tín phong kiến này.

Đàn anh thở dài: “Ừ, còn không phải muốn tìm đề tài chung để nói chuyện với lãnh đạo sao, sau này anh cũng không phải chỉ giao dịch với những người trên internet. Ngày nay, những người quản lý lớn tuổi hơn một chút đều tin vào những thứ này, học thêm một thứ cũng không có hại mà.”

Nơi làm việc không chỉ nhìn vào khả năng làm việc mà còn phải xem cả kỹ năng xã giao, việc tích lũy các chủ đề trò chuyện là rất quan trọng.

Hạ Thời Sâm nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm: “Thì ra là thế.”

“Hơn nữa khi nghe xong tọa tạm gần đây, anh luôn cảm thấy điều này không phải là không có lý. Học thuyết Dịch Kinh Âm Dương phù hợp với nhị phân máy tính. Anh không phải học lập trình hay bất cứ thứ gì. Điều này tương tự như ngôn ngữ máy tính vậy.” Đàn anh háo hức nói: “Anh nghe nói tọa đàm đó nói về dữ liệu lớn trong số học, có vẻ lý giải như vậy cũng rất hợp lý!”

Hạ Thời Sâm: “...” Vì sao anh ấy luôn cảm thấy cách nói này lại quen thuộc như vậy?

Hạ Thời Sâm đè nén sự nghi ngờ của mình lại, nhìn chằm chằm vào đàn anh, hận không thể nhìn ra cái gì đó trên mặt đối phương.

Đàn anh khó hiểu sờ sờ khuôn mặt mình: “Trên mặt anh có dính cái gì sao?”

“Không, không có gì.” Hạ Thời Sâm bình tĩnh thu hồi tầm mắt, vừa rồi khẳng định là anh ấy xuất hiện ảo giác, trong phút chốc, hình ảnh của đàn anh và Sở Thiên Lê chồng chéo lên nhau trong đầu anh ấy.

Hạ Thời Sâm bất an nói bóng nói gió: “Đây là buổi tọa đàm của một vị giáo sư nổi tiếng nào vậy?”
id="id_Toc169869508" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận