Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 523

Chương 523Chương 523

Lần trước hai người nắm tay nhau đi là do Sở Thiên Lê đau đầu như búa bổ, nhưng hiện tại sức khỏe của cô đã tốt hơn rồi.

“Tớ sợ.”

“Sợ cái gì?”

Đàm Mộ Tinh quay lại nhìn cô, do dự một lúc lâu rồi thú nhận: “Tớ sợ cậu lại đi lạc.”

Sở Thiên Lê bĩu môi: “Chỗ này làm sao mà lạc được, vừa rồi không phải cậu vẫn tìm thấy tớ sao?”

Đàm Mộ Tinh chân thành: “Tớ còn sợ rằng phải dành nửa đời sau của mình để xin lỗi.”

Sở Thiên Lê: “?”

Dù sao anh vừa mới rời khỏi cô một chút đã bị cô hiểu lầm, nếu chuyện này mà xảy ra lần nữa, có lẽ cả đời anh cũng chỉ có thể nói xin lỗi thôi. Một lúc sau, hai người tìm thấy Tu Tại Uyên ở một góc khác, anh ấy tựa vào tảng đá không nói câu nào, còn đeo thanh kiếm gỗ đào sau lưng, không ai biết anh ấy đang ngồi đó suy nghĩ cái gì.

Đàm Mộ Tinh nghi hoặc: “Sao anh ấy không ra ngoài?”

Liễu Quân lo lắng chờ đợi bên ngoài, còn Tu Tại Uyên lại ngồi một mình ở đây. “Thì ra bị thị giác đánh lừa là như thế này.” Sở Thiên Lê lấy điện thoại di động ra, tùy ý chụp một tấm: “Chụp một tấm làm kỷ niệm, sau này cười cho anh ấy xem.”

Đàm Mộ Tinh: “?”

Trong ảo giác, Tu Tại Uyên nhớ tới mình đang muốn tìm manh mối, nhưng đọc xong một lượng lớn thông tin anh ấy lại nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc. Người phụ nữ trước mặt anh ấy thuần khiết và tao nhã, trên mặt nở nụ cười dè dặt lặng lẽ nhìn chằm chằm Tu Tại Uyên.

Đây là mẹ anh ấy, người đã cho anh ấy sự sống.

Tu Tại Uyên biết rõ mình đang bị mắc kẹt trong ảo giác, nhưng anh ấy vẫn không thể huy động được sức mạnh tư duy thường ngày của mình, chỉ có thể ngạc nhiên nhìn người trước mặt. Thật ra anh ấy chưa từng ở cùng mẹ, từ khi sinh ra anh ấy đã sống ở Càn Sơn, cũng chưa từng gặp bất kỳ người thân nào. Anh ấy biết bà là mẹ của mình vì đã từng nhìn thấy ảnh của bà. Anh ấy tìm thấy tin tức cũ trong ngăn kéo của sư phụ nên mới có ấn tượng về người mẹ mà mình chưa từng gặp qua tấm ảnh CMND nho nhỏ.

Cho nên trong ảo giác bà không nói được, chủ yếu là vì anh ấy không thể nhớ được giọng nói của bà.

Anh ấy không có duyên với người thân, từ nhỏ đã xa gia đình, sau này cũng không vợ không con, đây chính là cái giá của tài năng. Nếu anh ấy muốn dùng vũ lực để giữ những thứ này lại, nhẹ thì đánh nhau, chúng bạn xa lánh, nặng thì tan cửa nát nhà, tuổi thọ giảm bớt, chỉ có tu hành mới tự cứu được mình. Càng thành thạo huyền học, anh ấy càng hiểu nguyên lý này, nhưng sâu thẳm trong tim anh ấy vẫn không cam lòng.

Nếu thực sự nghĩ thông suốt rồi, anh ấy đã không nhìn thấy bà. Hốc mắt Tu Tại Uyên nóng bừng, anh ấy chưa bao giờ giao tiếp với mẹ, nhưng khi nhìn thấy bà, trong tiềm thức vẫn tồn tại một cảm giác thân thuộc, cảm giác máu mủ tình thâm. Môi anh ấy mấp máy, cuối cùng vẫn nói ra cái tên xa lạ kia, giọng khàn khàn: “... Mẹ.”

Dù bà không thể trả lời nhưng anh ấy vẫn nói, như thể đã hoàn thành được một tâm nguyện vô cùng xa vời.

Ngạc nhiên thay, vậy mà bà ấy trả lời lại anh.

Giọng bà rất nhẹ nhàng.

“Ừ, bé ngoan.”

Tu Tại Uyên nghe được câu trả lời đó, cảm thấy trọn vẹn vô cùng, không nhịn được lại rơi nước mắt.

Trong hang động, Đàm Mộ Tinh nhìn theo tiếng Sở Thiên Lê, hoảng sợ nói: “Thế... không tốt đâu?”

Sau khi hai người tìm được Tu Tại Uyên, họ phát hiện đối phương đang trong tâm trạng tuyệt vọng, thỉnh thoảng lẩm bẩm mấy câu, không biết phải đánh thức anh ấy như thế nào.

Lúc này Tu Tại Uyên đột nhiên nhắc đến mẹ mình, Sở Thiên Lê lập tức nổi khùng lên, thằng nhãi này lợi dụng cô!

Tu Tại Uyên gọi mẹ, cô lại đi trả lời.

Sở Thiên Lê nghiêm túc xua tay: “Tinh Tinh không hiểu rồi, tớ đang giúp anh ấy loại bỏ tâm ma.”

Đàm Mộ Tinh cảm thấy một năm có 365 ngày, anh lo cô sẽ bị đánh đến 300 ngày mất: “...”
id="id_Toc169869430" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận