Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 510

Chương 510Chương 510

Rõ ràng lúc đầu anh lo lắng cho tình trạng của cô, nhưng sau những khúc mắc nhỏ vừa rồi, bầu không khí trở nên khác đi một chút. Mái tóc của cô vẫn còn đùa giỡn xõa sang một bên mặt anh, như thể cô đang dùng lông vũ mềm mại gảy sợi dây cung trên đỉnh trái tim mình, mọi thứ trong nháy mắt trở nên rối tung.

Khi Sở Thiên Lê thật sự nằm ở trên người anh cô có chút hối hận, tuy nhiên, sau khi nhịp tim ban đầu bình tĩnh lại, cô bắt đầu cảm thấy thoải mái, lại còn thấp giọng phàn nàn với vẻ bất mãn: “Nếu như Tinh Tinh vẫn chưa gầy đi thì hẳn là êm hơn nhiều, rõ ràng gấu trắng to rất tốt mà.”

Đàm Mộ Tinh không ngờ rằng cô vẫn lo lắng về việc giảm cân, anh tốt bụng nhắc nhở, dở khóc dở cười nói: “Xin lỗi, ảnh hưởng đến trải nghiệm của cậu rồi?”

“Hừ.”

Albert nói sẽ mất ba mươi phút để đi bộ dọc theo thông đạo, ông ấy là người đi đầu.

Đàm Mộ Tinh cõng Sở Thiên Lê trên lưng một cách dễ dàng, bước đi không hề gấp gáp mà chậm rãi dẫn cô đi qua bức bích họa.

Sở Thiên Lê dựa vào gấu trắng lớn mình quen thuộc, cuối cùng cô cũng có thể mở mắt, cô hạ ánh mắt xuống mà không tránh né. Đôi mắt cô quét từng văn bản cổ, nhưng không giống như phản ứng bạo lực vừa rồi, cô không thu được bất kỳ thông tin nào.

Đàm Mộ Tinh cảm nhận được những chuyển động nhỏ của cô, vì không nhìn thấy biểu cảm của cô nên anh lo lắng hỏi: “Bây giờ nhìn những thấy bức tranh trên tường rồi cậu có thấy chóng mặt không?”

Sở Thiên Lê nhẹ nhàng nói: “Không, bởi vì tớ không nghĩ tới bói toán.”

Hoặc có lẽ cô không còn tâm trí để nghĩ về điều này vào lúc này.

“Cậu đang nghĩ gì đó?”

“Không nói cho cậu biết đâu.”

Liễu Quân nhìn thấy Sở Thiên Lê được cõng trên lưng, quay đầu nhìn Tu Tại Uyên, ân cần nói: “Tại Uyên, nếu như cậu cần...”

“Tôi chỉ nhức đầu thôi, không đau chân.” Tu Tại Uyên luôn cảm thấy cảnh tượng này giống như cha mẹ đưa con đi chơi trên núi Càn Sơn.

Đi bộ ba mươi phút cũng không dài, Sở Thiên Lê nằm trên người Đàm Mộ Tinh đếm nhịp tim của mình, cảm giác bình tĩnh và vững vàng.

Gác lại áp lực bùng nổ thông tin ban đầu, Sở Thiên Lê bắt đầu chậm rãi thích ứng, nhất là bây giờ không cần phải đi lại, cô rơi vào một trạng thái khó tả, như đang đắm chìm trong suy nghĩ lại như không nghĩ tới điều gì.

Những bức tranh trên tường ban đầu khiến người ta quay cuồng, sau đó xúc giác biến mất, sau đó là sự sự tập trung siêu việt. Từng hơi thở thư thái tự nhiên, ngước nhìn vũ trụ bao la, trong lòng tràn ngập sự thoải mái, tự tại.

Dường như cô nhìn thấy màn hình sao rộng lớn, dường như cô là một ngôi sao nhỏ. Cô sống trong vũ trụ lớn, cũng có vũ trụ nhỏ của riêng mình.

Trời và đất được kết nối, vạn vật được hòa nhập thành một.

Sau khi ngừng suy nghĩ về nó, bức tranh tường sẽ không còn gây đau đớn nữa.

Nhóm người đi qua thông đạo đến Cổng Sự thật. Không gian rộng lớn trong sáng đột nhiên hiện ra, tất cả đều thở dài nhẹ nhõm, như thể đã trút bỏ mọi oán hận, giận dữ trong quá khứ, chỉ còn lại những suy nghĩ trong trẻo và trọn vẹn.

Albert hít thở sâu, sau khi thở xong, ông ấy ngẩng đầu nhìn dòng chữ trên tường trong đại sảnh, thở dài: “Mỗi lần đi trên con đường này sẽ có những cảm xúc mới.”

Kiều không khỏi kinh ngạc: “Tôi cảm giác như toàn thân mình đã được thanh lọc, ngay cả cảm giác mệt mỏi sau khi bôn ba cũng biến mất.”

“Tôi thậm chí còn quên đường đến đây.” Mai Như Cảnh dừng một chút, sau đó nói thêm: “Tôi nhớ khi còn nhỏ ở quê, bà nội đã dẫn tôi đan vòng tay rồi buộc những chiếc chuông nhỏ lên đó.”

Tu Tại Uyên: “Con đường này có tác dụng tương tự như thiền định.”

“Chúng tôi thực sự nghi ngờ rằng thông đạo có tác dụng giúp mọi người nhập thiền nhanh chóng.” Albert có vẻ hoài niệm: “Tôi vẫn còn nhớ cảm giác lần đầu tiên đi qua nơi này.
id="id_Toc169869417" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận