Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 384

Chương 384Chương 384

Nhân viên công tác xin lỗi lắc đầu: “Xin lỗi, đây là vật phẩm đấu giá không thể chạm vào.”

“Đổ thạch* cũng có thể ghé sát vào xem, các cậu đây không phải muốn gây chuyện chứ!”

*Đổ thạch hoặc đổ hóa là chỉ ngọc Jadeit (Phỉ Thúy) khi vừa được khai thác, có một lớp vỏ phong hoá bao bọc bên ngoài, không thể biết bên trong nó là ngọc tốt hay xấu, cần phải cắt ra mới có thể biết chất lượng ngọc Jadeit (Phỉ Thúy), gọi là đổ thạch.

“Vậy các cậu hãy giới thiệu một chút, đây là loại đá thô gì?”

Nhân viên công tác uyển chuyển nói: “Theo kết quả giám định hiện tại thì đây là một viên đá thô của một loại khoáng vật quý hiếm nào đó chưa được đặt tên. Việc giám định cụ thể đòi hỏi phải phá hủy lớp bề mặt của nó, cho nên rất tiếc là chúng tôi cũng không biết thêm thông tin gì.”

“Đây là có nói hay không cũng không khác nhau sao.” Lý Lập Kha mất hứng thú, quay người gọi Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh: “Chúng ta quay lại bên đó đi.”

Những gì Lý Lập Kha và những người khác đánh giá cao là những viên đá quý có giá trị, những viên đá thô mà bọn họ theo đuổi thậm chí có thể thay đổi theo sở thích của thị trường, nên đương nhiên bọn họ sẽ không rơi vào lối khoa trương “khoáng sản quý hiếm” này.

Sở Thiên Lê nghe xong, lại cảm thấy quen quen, cô còn nhớ Đàm Mộ Tinh từng nói pha lê đỏ không phải hồng ngọc. Khi anh giúp giám định Red Crystal Tarot, người giám định trong công ty cũng nói rằng anh ấy cũng không biết pha lê đỏ tột cùng là cái gì.

Những người khác đã rời khỏi tảng đá thô số 1134, nhưng Sở Thiên Lê lại ghé vào bên quầy, cố sức để nhận ra nó.

Đàm Mộ Tinh phát hiện cô nghiêm túc quan sát, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Tinh Tinh, cậu có thể nhìn rõ điểm màu đỏ đó không?” Sở Thiên Lê không thể chạm vào tảng đá thô, cho nên cô rất khó so sánh, cô do dự nói: “Bên ngoài bị đá bao phủ, tớ không nhìn ra bên trong nó.”

Những viên đá thô khác có thể chạm bằng tay và cũng có thể được chiếu sáng bởi ánh sáng mạnh, tuy nhiên, viên đá thô số 1134 bị khóa bên trong quầy, khiến không gian phát huy của người ngoài bị hạn chế, chẳng trách đám người Lý Lập Kha không ở lại nhiều.

Đàm Mộ Tinh đã đoán được Sở Thiên Lê đang nghĩ gì, anh cũng nghĩ đến viên pha lê màu đỏ không rõ nguồn gốc và cẩn thận xác định nó, nhưng anh thực sự không có khả năng nhìn xuyên thấu.

Đàm Mộ Tinh đặt dụng cụ xuống, anh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu như cậu chỉ muốn biết liệu nó có phải hay không, có lẽ cậu có thể bói một quẻ xem sao?”

Sở Thiên Lê không biết cách phân biệt đá quý, nhưng cô có thể dùng quẻ để hỏi tinh thể đỏ và đá thô số 1134 có phải là cùng một loại đồ vật hay không.

Sở Thiên Lê lập tức đặt kính lúp xuống, ý thức được nói: “Đúng vậy, bọn họ khiến tớ quên mất. Tớ là thầy bói, không phải nhà nghiên cứu đá quý!”

Lý Lập Kha và những người khác đang cầm đèn pin và kính lúp gõ gõ, khiến cho Sở Thiên Lê gần như quên mất thân phận nghề nghiệp của mình.

Cô làm quẻ để xác minh ngay tại chỗ để xem hai thứ đó có liên quan hay không, quẻ tượng kết quả là “có”.

Sở Thiên Lê vội nói: “Tinh Tinh...”

Đàm Mộ Tinh không đợi cô nói xong, anh đã hiểu rõ gật đầu: “Tớ đi lấy thẻ số.”

Ở lối vào phòng triển lãm, sau khi Lý Lập Kha hoàn thành công việc của mình gặp hai người, ông ấy sửng sốt khi nhìn thấy thẻ số trên tay Đàm Mộ Tinh và hỏi: “Các cháu có hứng thú với cái gì vậy?”

Sở Thiên Lê: “Một tảng đá thô.”

“Là khối nào? Để ta xem cho các cháu. Lần đầu tới đây, các cháu đừng tùy tiện mua lung tung, thế nước đục trong nghề đá thô hơi sâu.”

“Số 1134.”

“Ta không có ấn tượng gì?” Lý Lập Kha ngơ ngác sờ sờ đầu, “Là loại đá quý gì?”

Đàm Mộ Tinh nhắc nhở: “Chính là khối khoáng vật hiếm không được phép chạm vào.”

Lý Lập Kha sửng sốt nói: “Các cháu muốn mua cái kia? Ta cảm thấy nó không có giá trị. Không phải khoáng vật quý hiếm nào cũng có thể bán được giá cao, đặc biệt nếu kết quả giám định không rõ ràng, về cơ bản rất khó đổi chủ.”
id="id_Toc169869291" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận