Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 587

Chương 587Chương 587

Họ có thể đi dạo nhàn nhã ở đó và thuận tiện ngắm nhìn phong cảnh ở thành phố đại học.

Tết âm lịch vừa qua, tuyết mùa đông sẽ tan chảy. Thành phố đại học tĩnh mịch tỉnh lại trong gió nhẹ, không còn vắng vẻ như ngày lễ. Người người ra vào trước cửa trạm chuyển phát nhanh để lấy hàng, mùi thơm từ các quán ven đường tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.

Những học sinh dần trở lại trường trong trang phục mùa đông, đi dạo dọc các con phố vừa nói vừa cười. Nơi đây đâu đâu cũng có những nam nữ thanh niên trẻ tuổi tràn đầy sức sống của tuổi thanh xuân.

“Ngày nghỉ lễ mà vẫn bận rộn như vậy sao?” Sở Thiên Lê hết nhìn đông lại nhìn tây, thán phục nói: “Các cửa hàng đều mở cửa hết rồi.”

“Bởi vì là ở khu vực trung tâm thành phố, xung quanh còn có rất nhiều cư dân, cho nên không giống với những trường trung học khác.” Đàm Mộ Tinh giải thích, “Trường trung học của chúng ta quá xa, dường như bình thường cũng không có ai ở đó.”

Hai người cùng học một trường trung học tư nhân, diện tích trường học lớn, nhưng vị trí rất xa, giao thông đi lại cũng không thuận tiện. Lúc trước Sở Thiên Lê và Khâu Tình Không muốn đặt mua trà sữa ở trường trung học, hai người không thể không mất thêm phí giao hàng, nếu không hai người sẽ không mua được trà sữa nữa.

Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh đi ngang qua cổng trường đại học, định đi đến nhà hàng trong con phố nhỏ, nhưng mà còn chưa đi được hai bước, cô bé nghịch ngợm không thể cử động được đôi chân của mình nữa.

Trước cửa quán có đặt một chiếc bàn kim loại dài màu bạc, ở giữa là nước canh và xiên tre, những nguyên liệu đủ màu sắc đang sôi trong nước súp màu trắng màu đỏ, nước sôi ùng ục đồng thời tỏa ra khói trắng.

Trong nồi có khoai tây, ngó sen, rong biển, cá, đậu hũ các loại, bên cạnh còn đặt thịt bò cuốn cùng rau tươi, hoàn toàn có thể ăn ngay tại chỗ. Mấy cái bát lớn ngoài cùng bên phải đựng các loại nước sốt, từ sốt mè đến dầu mè đầy đủ mọi thứ, còn có hành lá và rau mùi thái nhỏ.

Bà chủ ở quán ăn khá nhiệt tình, bà ấy nhận thấy Sở Thiên Lê dừng chân lại, chào hỏi nói: “Vào trong ngồi đi, bên ngoài lạnh lắm!”

Sở Thiên Lê cảm thấy do dự.

Đàm Mộ Tinh nhận thấy cô đang chăm chú nhìn Malatang không chớp mắt nên hỏi: “Em có muốn ăn món này không?”

“Muốn ăn, muốn ăn.” Sở Thiên Lê khó xử nói, “Nhưng lúc em ăn cả người sẽ bị dính mùi, ăn xong về nhà lại bị máy in tiền mắng.”

“A, đúng rồi, Hạ Thời Sâm không chịu nổi mùi vị này.” Vẻ mặt Đàm Mộ Tinh có chút áy náy, “... Lần trước anh ấy còn cảnh cáo anh.”

Trước kia Sở Thiên Lê, Đàm Mộ Tinh và Khâu Tình Không từng cùng nhau đi đến phố ăn vặt, ba người đi chơi ở đó cả ngày, về nhà cả người dính đầy mùi, lại còn bị Hạ Thời Sâm bắt gặp.

Rõ ràng vừa về nhà Sở Thiên Lê đã đi thay quần áo luôn, còn nhờ cô Lý giúp giặt áo khoác, ai mà ngờ tới anh ấy có thể ngửi được mùi lạ ở cửa nhà.

Trong mắt Hạ Thời Sâm, những món ăn vặt như vậy là những thực phẩm không tốt cho sức khỏe, cũng như những món ăn vặt như khoai tây chiên, trà sữa, kem và các loại đồ ăn khác, ăn loại đồ ăn này không tốt cho sức khỏe của trẻ em, và những thứ này không nên xuất hiện ở trong chế độ ăn của trẻ.

Sở Thiên Lê còn từng phàn nàn rằng có lẽ trong thế giới của máy in tiền, chỉ có cà phê đen mới tốt cho sức khỏe vì nó có cùng màu với mực in.

Hôm nay cô ăn rất nhiều đồ ăn vặt trong phòng họp, buổi tối lại thưởng thức món lẩu cay, điều này thực sự thách thức giới hạn của máy in tiền.

Đàm Mộ Tinh đưa ra đề xuất: “Chúng ta vừa đi vừa ăn thì sao? Chỉ cần không ngồi ở đây, chắc chắn sẽ không bị phát hiện đâu.”

Hạ Thời Sâm dựa vào khứu giác để thu thập manh mối, vì vậy đừng để lại bất kỳ mùi gì trên người là được.

“Đúng vậy.” Sở Thiên Lê vẫn luôn trông mong mà nhìn chằm chằm Malatang, lúc này cô đã bị Đàm Mộ Tinh thuyết phục, sau đó nhìn chủ quán, quyết định thật nhanh nói: “Cho chúng cháu một bát, chúng cháu vừa đi vừa ăn.”

“Được rồi, cháu tự đi lấy đi, lát nữa đếm que xiên là được rồi.”
id="id_Toc169869494" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận