Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 593

Chương 593Chương 593

Anh dùng kính ngữ đối với những người lớn tuổi, dùng tên đầy đủ đối với những người khác, duy chỉ có đối với cô là không có biệt danh.

Đây có thể là một cách tiếp cận trong tiềm thức, cho dù muốn chia sẻ điều gì, dù nhỏ và phức tạp đến đâu, cô sẽ luôn là lựa chọn đầu tiên, cho nên không cần phải có đặc điểm gì cả.

Anh đã thay đổi dưới sự ảnh hưởng của cô, và tiếp xúc với đủ loại người, Khâu Tình Không, Hạ Thời Sâm, Mai Như Cảnh, giáo sư Phan, Liễu Quân... Tâm trạng của anh đã thay đổi, nhưng lựa chọn số một của anh vẫn không thay đổi.

Lựa chọn đầu tiên của anh vẫn là nhà chiêm tinh số một thế giới.

Học kỳ mới bắt đầu, người người đi lại khắp thành phố đại học, sinh viên từ khắp nơi trên đất nước lại kéo vali vội vã đi qua khuôn viên trường.

Sở Thiên Lê đứng ở cổng trường, cô hứng thú quan sát xung quanh, ngẩng cao đầu ưỡn ngực nói: “Đây là căn cứ địa mới của em.”

“Anh phát hiện những từ mà em dùng rất đặc biệt.” Đàm Mộ Tinh chần chừ “Anh luôn cảm thấy giáo sư Phan không còn sử dụng những từ như vậy nữa.”

“Cái này không phải rất thích hợp sao? Bắt đầu từ trường học của chúng ta, sau đó từ nông thôn bao vây thành phố, rồi bao vây các trường đại học lân cận.”

“...”

Đàm Mộ Tinh luôn cảm thấy một câu nói của cô tạo ra bầu không khí kỳ lạ trong cả hai trường đại học, nhưng anh cũng thắc mắc cô muốn dùng gì để bao vây các trường học lân cận khác.

“Chúng ta về ký túc xá sắp xếp hành lý trước đã.” Đàm Mộ Tinh nhìn trái nhìn phải, anh căn cứ vào bản đồ rồi tìm được phương hướng, rồi giải thích: “Đây là ký túc xá nữ, nhưng anh chỉ có thể đi đến phòng khách thôi.”

Ký túc xá tách biệt ra nam và nữ, tầng 1 có phòng khách sinh hoạt chung, các tầng còn lại là ký túc xá, nam sinh không được lên lầu.

Đàm Mộ Tinh đưa Sở Thiên Lê xuống dưới lầu, lại sợ cô không mang nổi hành lý, lo lắng nói: “Nhưng một mình em có thể mang lên nổi không?”

Đối mặt với nhân viên chăm sóc trẻ đang lo lắng, Sở Thiên Lê vô cùng tự tin nói: “Chỉ là tầng ba mà thôi!”

Hai người hẹn gặp nhau sau khi dọn dẹp ký túc xá xong, rồi lại đi làm những thủ tục còn lại.

Ký túc xá không có thang máy, Sở Thiên Lê xách vali đi lên, không ngờ lại gặp phải một người nhiệt tình ở hành lang.

Nữ sinh tóc ngắn mặc áo len đang xách một chiếc túi nilon, hình như vừa từ căng tin trở về, nhìn thấy Sở Thiên Lê đang chậm rãi đi lên lầu, liền chủ động nói: “Cậu lên tầng mấy? Để tớ giúp cậu.”

“Tầng ba, cảm ơn cậu.” Sở Thiên Lê ngẩng đầu, nhìn thấy người trước mặt giật mình, ngón tay khẽ cử động: “... Chào bạn cùng phòng.”

“Vậy là cậu cùng tầng với tớ.” Nữ sinh tóc ngắn nghe không rõ nửa câu sau, vươn tay nhận lấy cái túi trên vai Sở Thiên Lê, “Để tớ giúp cậu cầm cái này.”

“Được, cảm ơn cậu.”

Sở Thiên Lê với nữ sinh tóc ngắn cùng đi tới tầng ba, đối phương lại hỏi: “Phòng cậu ở cạnh cầu thang hay là ở cuối?”

Sở Thiên Lê: “Hẳn là ở cuối dãy.”

“Phòng của chúng tớ cũng ở cuối dãy.” Nữ sinh tóc ngắn ngạc nhiên: “Có lẽ chúng ta học cùng một học viện.”

“Chắc là học cùng một học viện.”

Hai người đi đến cuối dãy, nữ sinh tóc ngắn đi ngang qua phòng ký túc xá số 312, tùy ý chỉ một ngón tay nói: “Đây là phòng ký túc xá của tớ, hôm nào rảnh cậu đến chơi nha.”

“Không cần hôm khác đâu.”

Nữ sinh tóc ngắn mặt lộ vẻ mờ mịt: “Trực tiếp vậy sao? Vậy cậu có thể cất vali rồi đến đây ngồi đi.”

“Vali nên để ở đây.” Sở Thiên Lê cười nói: “Tớ cũng ở phòng 312, chào cậu.”

“???”

Một lát sau, Sở Thiên Lê đẩy vali vào phòng, ở không gian hạn chế nhìn quanh ký túc xá một lần, mặc dù diện tích không lớn, nhưng đầy đủ nội thất.

Mỗi một phòng ký túc xá có thể chứa được sáu người ở, một bên kê giường tầng, một bên kê bàn học gọn gàng chỉnh tề, không gian đơn giản mà sáng sủa. Những người trong phòng vẫn chưa quay lại trường, người đầu tiên đến chính là nữ sinh tóc ngắn.
id="id_Toc169869500" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận