Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 584

Chương 584Chương 584

Đứa trẻ nghịch ngợm muốn chuyển hướng sự chú ý của mọi người bằng đồ ăn vặt và muốn tìm cơ hội để lẻn ra khỏi phòng họp.

Hạ Thời Sâm nghiêng người liếc nhìn cô: “Anh không ăn những thứ này đâu, trông giống như một đứa trẻ con vậy.”

“Cảm ơn em.” Thích Diệm duyên dáng nhận lấy một miếng khoai tây chiên, cô ấy chậm rãi ăn xong, lại cười nói: “Ăn ngon lắm.”

Hạ Thời Sâm không thích làm bẩn ngón tay nên không muốn ăn khoai tây chiên, nhưng khi nhìn thấy Thích Diệm vui vẻ nhận lấy, trong lòng anh ấy nhất thời cảm thấy rất không vui, không thể nhịn được nữa nói: “Có cần phải khen em ấy nhiều như vậy không?”

Ngay cả đồ chiên rán trong bữa cơm tiếp khách mà Thích Diệm cũng không ăn, ngược lại cô ấy có thể ăn những thực phẩm phồng rộp không có dinh dưỡng như vậy sao, quả thật đúng là vì muốn tranh giành địa vị trong nhà mà cái gì cũng có thể làm.

Thích Diệm giơ ngón tay dính đầy mảnh vụn khoai tây lên, nở nụ cười không chê vào đâu được: “Đây là tâm ý của em gái mà.”

“Cậu đang cố tình làm cho tôi không vui phải không?” Hạ Thời Sâm nghiêm túc nghi ngờ đối phương đang chán ghét anh ấy. Trong cuộc cạnh tranh nội bộ anh ấy chưa từng thua, duy chỉ có Thích Diệm luôn tìm cách đánh bại anh ấy.

“Lời này thực sự không hợp lý chút nào. Ngày nào cậu cũng trưng ra vẻ mặt thối như vậy, rõ ràng là cậu chưa có một khoảng thời gian vui vẻ phải không?”

Sở Thiên Lê vốn định dùng khoai tây chiên để chuyển hướng sự chú ý, nhưng không ngờ lại khiến xung đột tại hiện trường trở nên gay gắt hơn: “?”

Trước tình thế đối chọi gay gắt, cô buộc phải dùng đến thủ đoạn ghê gớm hơn, giả vờ nghẹn ngào nói: “Đừng cãi nữa mà, hai người đừng vì em mà cãi nhau, em chỉ muốn cho mỗi anh chị một mái nhà ấm cúng thôi mà, tại sao hai người không thể biến tình yêu nhỏ bé của mình thành tình yêu lớn được chứ, thành toàn cho ước nguyện nhỏ nhoi của em đi chứ?”

Hạ Thời Sâm, Thích Diệm: “...”

Lời nói có quá nhiều yếu tố này quả nhiên đã ngăn chặn được sự hỗn loạn, khiến Hạ Thời Sâm và Thích Diệm không nói nên lời, chấm dứt trận chiến hết sức căng thẳng này.

Một lúc sau, Đàm Mộ Tinh chạy nhanh đến nơi cần đến, vừa bước vào phòng đã nhìn thấy Sở Thiên Lê đang ngồi trên bàn hội nghị, còn có hai vị đại thần mỗi người một bên đứng bên cạnh cô.

Hạ Thời Sâm và Thích Diệm đứng ở hai bên, nhìn qua trông hai người giống như muốn nói đừng làm phiền đến tôi, mà Sở Thiên Lê chính là ranh giới Sở Hà Hán*.

*Ý chỉ đường ranh giới để phân chia lãnh thổ của hai đối thủ.

Sở Thiên Lê nhìn thấy anh đến, hai mắt đột nhiên sáng lên, trên mặt tràn đầy chữ “Cứu em đi”, giống như một đứa trẻ bị hai kẻ bắt cóc bắt cóc.

“...” Đàm Mộ Tinh không biết gì cả, khi nhìn thấy tình hình hiện tại trong văn phòng anh cảm thấy nó khác với những gì anh tưởng tượng về việc tổ chức họp gia đình.

Đàm Mộ Tinh mờ mịt lên tiếng: “Bây giờ là...”

Thích Diệm cười nói: “Cậu đến thật đúng lúc, tớ nghĩ bạn cùng lớp đã lâu không tụ họp, tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm đi.”

Hạ Thời Sâm không vui chậc một tiếng.

Đàm Mộ Tinh lộ vẻ tò mò: “Bốn người chúng ta sao?”

“Không, là ba người.” Thích Diệm mỉm cười nói, “Ba người chúng ta.”

Hạ Thời Sâm dùng ngón tay gõ gõ bàn, anh ấy nhìn Đàm Mộ Tinh, chậm rãi nói: “Hãy suy nghĩ kỹ đi, ba người chúng ta còn chưa ăn tối cùng nhau đâu, không bằng hôm nay đi ăn đi.”

Đàm Mộ Tinh: “...?”

Đàm Mộ Tinh đầu đầy sương mù, do dự nói: “Thật ngại quá, tớ có chút không hiểu, ba người ở đây là chỉ...”

Sở Thiên Lê nhỏ giọng giải thích: “Nếu theo ý anh trai: 3 người thì không mang theo chị gái. Còn theo ý của chị gái: 3 người thì không mang theo anh trai.”

Đàm Mộ Tinh: “...” Khó trách vừa mới nói tổ chức họp gia đình, thì ra đây là nơi phân xử ly hôn!

Hạ Thời Sâm và Thích Diệm đang tranh giành quyền giám hộ Sở Thiên Lê, mà Đàm Mộ Tinh chính là thẩm phán tình cờ đến đây. So với cách nói tổ chức lại gia đình, thì nên nói gia đình tan vỡ có vẻ hợp lý hơn, ba mẹ đang hỏi con cái rốt cuộc muốn ở với ai.
id="id_Toc169869491" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận