Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 293

Chương 293Chương 293

Phan Nghĩa Thành mặt mũi trấn định, thẳng thắn nói: “Nghe nói vũ điệu Tát Mãn từ thời xã hội mẫu hệ nguyên thủy, điệu nhảy này chỉ chọn trúng một cô gái không phải là rất bình thường sao, có gì mà phải ngạc nhiên chứ? Lão Chu, ông đọc nhiều sách một chút là biết, thật sự không phải chuyện gì lớn.”

Phan Nghĩa Thành bình chân như vại, ông ấy thoải mái nói về phong tục dân gian của địa phương, luôn mồm khẳng định là niềm vui hoan nghênh của thổ dân chuẩn bị.

Chu Cừ: “? ? ?” Ông đọc sách thánh hiền nhiều năm như vậy là có thể nói lung tung vào lúc này à?

Công việc của nhóm chuyên gia tư vấn là cung cấp kiến thức về văn hóa dân gian, hướng dẫn xây dựng dự án và làm trung gian cho mối quan hệ giữa nhóm dự án và người dân bản địa chứ không phải là đạo sĩ ở địa phương, đây là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Với tư cách là người trong ban giám khảo tham gia cuộc phỏng vấn, Phan Nghĩa Thành đã dựa vào nhiều mối quan hệ khác nhau để tìm kiếm các chuyên gia khác, nhưng từ “phong thủy” không được viết trên các tài liệu chính thức. Ông ấy là người am hiểu và biết cách tìm kiếm nhân tài nhưng không có nghĩa là các đồng nghiệp khác đều tin tưởng vào điều này.

Theo quan điểm của Chu Cừ, Phan Nghĩa Thành là một giáo sư và là một kỹ sư, việc ông ấy chỉ đạo xây dựng dự án là chuyện hết sức bình thường.

Sở Thiên Lê chỉ ra bệnh tật rõ ràng là dị thường, có người nói đại sư có thể trừ tà ma, điều này vượt quá nhận thức thông thường.

Thổ dân bày mặt nạ pháp sư giống như lễ đăng quang ra, điều này đương nhiên khiến Chu Cừ hoảng sợ, sợ mình sẽ chạm vào vạch đỏ. Họ phải tôn trọng văn hóa tôn giáo nhưng không được tham gia vào các hoạt động tôn giáo.

Phan Nghĩa Thành rất thận trọng, trực tiếp xác định tình huống này là múa truyền thống và đưa ra lời giải thích hợp lý, điều này khiến Chu Cừ thầm cảm thấy nhẹ nhõm.

Sở Thiên Lê cũng vạch ra ranh giới hết sức rõ ràng, trịnh trọng nói: “Cháu thật sự không phải Tát Mãn, trước khi tới đây cháu không hề hay biết về Tát Mãn giáo...”

“Cháu lại không biết trị bệnh, vừa rồi còn có nhân viên y tế kia mà.” Sở Thiên Lê nghiêm túc nói: “Cháu cảm thấy ở đây có chút hiểu lầm, cháu luôn tin tưởng chủ nghĩa Mác-Lênin!”

Tát Mãn giáo là một tín ngưỡng tôn giáo, cô lại không theo bất kỳ tôn giáo nào cả, điều này thực sự rất vô lý.

Khi Chu Cừ thấy cô không có vẻ như đang giả vờ, ông ấy chạy đến gặp lãnh đạo địa phương và nói: “Xin hãy giải thích với bọn họ rằng bọn họ không nên nói những điều vô nghĩa ấy ở bên ngoài. Sẽ ảnh hưởng không tốt tới cho đồng nghiệp của chúng tôi nếu bọn họ tiếp tục làm như vậy.”

Sở Thiên Lê tới đây làm dự án, lại không phải đến để thuyết giảng, bản chất sự việc không thể thay đổi được.

“Được rồi, tôi sẽ giải thích cho họ, nhưng tôi vẫn cảm thấy những lời tôi nói ra sẽ không có tác dụng gì nhiều.” Người lãnh đạo ở địa phương bất lực nói: “Họ thờ rất nhiều loại thần linh, cũng không có bất kỳ học thuyết tôn giáo nào. Đôi khi họ còn nói rằng muốn người khác là đồng môn của mình, bất kể đối phương có tin vào kiểu tôn giáo đó hay không.”

“Họ chỉ coi danh hiệu này như một lời khen thôi. Cũng giống như cách người Quảng Đông gọi trai xinh gái đẹp. Mọi người không thực sự lạc lõng đâu. Tất cả chúng tôi đều biết điều đó.”

“... Nhưng tôi vẫn nghĩ người Quảng Đông rất nghiêm túc khi khen đối phương đẹp.”

Sở Thiên Lê muốn vỗ ngực khẳng định mình không theo bất kì tín ngưỡng tôn giáo nào, tuy nhiên, trên tay cô vẫn cầm chiếc mặt nạ pháp sư do thổ dân tặng, cô có giải thích thế nào họ cũng chỉ coi đó là điều viển vông.

Chu Cừ luôn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng ông ấy không thể giải thích tại sao, ông ấy thì thầm nói: “Tôi tưởng rằng sẽ kết thúc trước khi bắt đầu, còn tất cả chúng ta sẽ được đưa về giáo dục lại.”

Nếu sự việc này được xác thực, tất cả cán bộ có liên quan đều không thể trốn thoát.
id="id_Toc169869201" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận