Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 238

Chương 238Chương 238

Có một vị tên là Sở Dịch Liệt là đệ tử phản bội sư môn, mang tín vật của chưởng môn đi, đến nay vẫn không biết tung tích.

Những người thân quen với Sở Dịch Liệt gần như đều đã không còn ở thế gian, Hạ Thời Sâm là con cháu duy nhất mà bọn họ điều tra ra được.

Lưu Khải Gia nói chuyện sinh động như thật, Hạ Thời Sâm nghe thấy vậy thì mặt mũi tràn đầy vẻ lạnh lùng.

Hạ Thời Sâm không hề có hứng thú đối với chuyện tràn ngập mùi vị giang hồ quái đản này, thậm chí Sở Dịch Liệt là người cậu trên danh nghĩa của cậu ấy thì cũng không có chút tình cảm nào.

Cậu ấy nghe xong cả câu chuyện, còn đưa ra hai vấn đề: Một là tử vi đấu số là cái gì; hai là tín vật chưởng môn đã bị mang đi rồi, vậy chưởng môn hiện tại làm sao làm chưởng môn được, bắt đầu xuất hiện lỗ thủng logic.

Lưu Khải Gia đỏ mặt tới mang tai: “La bàn cũng chỉ là tín vật, không quyết định chưởng môn là ai!”

Hạ Thời Sâm hỏi ngược lại: “Vậy các người còn tìm cái gì nữa? Làm lại một cái khác là được rồi.”

“Không phải, đó là đồ truyền thừa của môn phái, làm sao có thể nói đổi là đổi được?”

“Tùy tiện đi, mấy người coi bói như các người đều muốn nói một là một, nói chuyện không hề đáng tin.” Hạ Thời Sâm lạnh lùng chế giễu: “Chỉ mang cái máy hỗn thiên nghi gì đó vào trong phòng, nhưng chưa bao giờ thấy thật sự dùng qua.”

Lưu Khải Gia: “...” Vì cái gì mà anh ta luôn cảm thấy cậu ấy có sự căm ghét đối với huyền học nhỉ?

Lưu Khải Gia nói chuyện với Hạ Thời Sâm rất không thoải mái, anh ta luôn cảm thấy ánh mắt đối phương nhìn vào mình giống như nhìn người thiểu năng trí tuệ. Còn ẩn chứa sự oán giận và căm hận, giống như trò chuyện đến những chuyện này làm cậu ấy có cảm giác xúi quẩy.

Trong góc, Lưu Khải Gia đang nói chuyện điện thoại với sư phụ, anh ta kể lại toàn bộ thái độ không có kiên nhẫn của Hạ Thời Sâm.

“Sư phụ, cái thằng nhóc này cũng quá không khách sáo rồi. Thầy cũng không biết cậu ta đánh giá tử vi thế nào đâu!” Lưu Khải Gia có tính khí nóng nảy, khi anh ta đi ra bên ngoài đều được gọi là đại sư, chưa từng thấy người nào không thèm nể mặt mũi như Hạ Thời Sâm.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của lão già: “Bình thường, chỉ sợ cậu ta vẫn chưa bao giờ gặp Sở Dịch Liệt, vẫn luôn là đại thiếu gia sống an nhàn sung sướng, đột nhiên bị một con nhóc kia làm cho mình bị biến thành hàng giả, đổi thành người nào thì trong lòng đều sẽ không vui, cũng sẽ trút giận lên những thứ này.”

“Nếu không phải cậu ta có cái tính cách như vậy thì ngược lại sẽ không dùng được, cậu ta không yên bình với con bé kia, chúng ta bên này mới có lợi.” Mặc Khả Đàm suy tư nói: “Con hỏi một chút xem cậu ta có biết bát tự của con bé kia hay không, tốt nhất là kéo cậu ta về phe chúng ta, nghĩ cách đoạt lấy la bàn vào tay.”

Lưu Khải Gia đồng ý việc này, anh ta trở lại phòng một lần nữa, tìm từ thích hợp để truyền đạt lại cho Hạ Thời Sâm.

“Tại sao tôi phải làm những chuyện này?” Hạ Thời Sâm nhíu mày nói: “Chuyện này đối với tôi không có chỗ tốt nhỉ, cho dù tôi không phải người nhà họ Hạ thì hiện tại vẫn mang họ Hạ, làm sao phải tự mình tìm phiền toái?”

“Dĩ nhiên không phải cậu làm không công, chúng tôi đồng ý trả tiền thù lao.” Lưu Khải Gia khua tay làm động tác chặt thịt, anh ta cười ám chỉ nói: “Nếu như cậu biết ngày sinh tháng đẻ của con nhóc kia, có lẽ chúng ta còn có thể giúp cậu giải quyết chút phiền phức.”

Ánh mắt Hạ Thời Sâm hơi sâu xuống, ẩn chứa sóng ngầm cuồn cuộn: “Thật sao?”

“Đương nhiên, có lẽ cậu cũng đã nếm phải đau khổ ở trên người cô ta, cậu sẽ không thật sự nghĩ cô ta là thầy bói tài ba đấy chứ?’

Hạ Thời Sâm cười phá lên một tiếng: “Nghe cũng thú vị đấy, đáng tiếc là tôi không biết bát tự của em ấy, em ấy vô cùng đề phòng với tôi.”
id="id_Toc169869146" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận