Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 484

Chương 484Chương 484

Tu Tại Uyên nhận lấy hòn đá trong tay đối phương, nhưng lại không bỏ vào trong bình, mà đứng đó lặng lẽ chờ đợi.

Thấy anh ấy bất động, Liễu Quân nhắc nhở: “Tại Uyên, sao còn chưa đóng chai đi? Thời gian sắp hết rồi.”

Tu Tại Uyên nhìn chung quanh, thấp giọng nói: “Sắp tới rồi.” Cách đó không xa, Sở Thiên Lê đang trốn trong bóng tối, phát hiện Tu Tại Uyên đã không có động tĩnh một lúc lâu, cô không khỏi nhướng mày, lẩm bẩm: “Tốt lắm, chúng ta cùng ngồi đợi đi.”

Ba người muốn đợi đạo sĩ bỏ vào chai đếm xong mới sử dụng số hiệu, tuy nhiên, đám người Tu Tại Uyên đã sớm chuẩn bị, ba người mang số hiệu cũng chỉ có thể cắm cọc ở đây

Đàm Mộ Tinh cúi đầu nhìn đồng hồ: “Chỉ còn mấy phút nữa thôi.” Mai Như Cảnh: “Nếu bọn họ không đóng chai thì kết quả cuối cùng sẽ bị hai đội khác thắng.”

Nếu Càn Môn trì hoãn việc đếm ngược, có thể Hoàng Giác hoặc Kiều sẽ thắng. Sở Thiên Lê chăm chú nhìn chằm chằm đám đạo sĩ, thản nhiên nói: “Không có khả năng, khó có thể nói bọn họ có muốn thắng hay không, nhưng chắc chắn anh ta muốn thắng.”

Việc Tu Tại Uyên phải rút kiếm và giành được huy hiệu đồng nghĩa với việc anh ta ham muốn cạnh tranh. Tuy bề ngoài không lộ ra nhưng trong lòng vẫn đang cố kìm nén.

Đàm Mộ Tinh sửng sốt: “Tại sao?”

“Bởi vì không cam lòng.”

Đàm Mộ Tinh sửng sốt, dường như không hiểu lắm.

Sở Thiên Lê trầm ngâm mấy giây, cụp mắt xuống nói: “Dù sao tớ cũng vì việc này mà hy sinh nhiều như vậy, đây là vật duy nhất tớ có thể sử dụng, nếu thua người khác vào thời điểm này thì thực sự sẽ không còn gì cả.” Cái giá của tài năng là tuổi thọ ngắn ngủi, Tu Tại Uyên chắc chắn cũng có khuyết điểm.

Sở hữu năng lực này giống như giao dịch với ma quỷ, cầm mọi thứ quý giá để đổi lấy, thậm chí giao dịch đã hoàn thành từ khi sinh ra, không hề cân nhắc ý kiến của mình, cũng không quan tâm mình có bằng lòng hay không. Vì vậy, nếu không sẵn sàng thua cuộc thì tức là hủy bỏ hoàn toàn. Người khác không hiểu được loại cảm giác này, nhưng cô lại biết rất rõ. Mai Như Cảnh nhìn thấy động tác của Tu Tại Uyên liền nhắc nhở: “Cậu ta đóng chai lại rồi.”

Sở Thiên Lê vội vàng thò đầu vào, cô lấy số hiệu của Tu Tại Uyên ra xác nhận: “Là số 21 à?”

Đàm Mộ Tinh có thị lực rất tốt, cẩn thận quan sát sau đó gật đầu: “Là bình của anh ta.”

Sở Thiên Lê cười nói: “Quả nhiên là anh ta thật sự muốn thắng.” Nếu Tu Tại Uyên không muốn thắng nhiều như vậy thì họ vẫn cần phải nỗ lực một chút.

Tu Tại Uyên bỏ đá vào trong bình, anh ấy luôn chú ý đến thời gian, sau đó lớn tiếng nói: “Tôi biết cô ở bên kia.”

Ba người ngừng che giấu, công khai bước ra.

Còn một phút.

Khi Liễu Quân nhìn thấy đám người Sở Thiên Lê, liền nhận ra chủ chìa khóa là Mai Như Cảnh, vẻ mặt khó xử: “Tôi không nghĩ chúng ta có xung đột lập trường.”

Liễu Quân và những người khác vẫn cần chiếc chìa khóa trong tay Mai Như Cảnh, nhưng họ không ngờ rằng họ sẽ truy đuổi Càn Môn không ngừng. Sở Thiên Lê biết điều nói: “Không có xung đột, mấy người thua một lần, chúng ta sẽ không xung đột.”

Liễu Quân: “?” Đây là ý gì?

Tu Tại Uyên bình tĩnh nói: “Tôi còn tưởng rằng hôm nay cô lên quẻ đã biết mình không phải người đứng đầu.”

Tu Tại Uyên đã chuẩn bị sẵn sàng, anh ất lấy số 115 của Sở Thiên Lê ra trước, chỉ cần cô sử dụng lại số hiệu, anh ta có thể đổi lại mẫu thạch anh. Sở Thiên Lê lấy ra số hiệu của Tu Tại Uyên, lắc lắc số hiệu 21, chậm rãi nói: “Thật sao? Vậy anh tính ra mình là nhất ư?”

Tu Tại Uyên trầm mặc một lát, đáp: “Nếu có thể giữ bình tĩnh thì là nhất.” Kết quả của quẻ là nửa thắng nửa thua, lời khuyên là hãy bình tĩnh hành động, tiến và lùi hợp lý thì mới có thể đạt được thắng lợi cuối cùng.

Vì thế anh ấy lựa chọn chờ đợi đến cuối cùng.

Còn lại ba mươi giây.
id="id_Toc169869391" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận