Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 514

Chương 514Chương 514

Tu Tại Uyên thường được bao quanh bởi các đạo sĩ Càn Môn hoặc im lặng đi theo Liễu Quân. Đây là lần đầu tiên anh ấy ngồi cạnh một người mà anh ấy không quen biết. Anh ấy lặng lẽ quan sát tình hình trong xe, nghe mọi người nói chuyện rôm rả, mỗi khi Sở Thiên Lê nói chuyện với Mai Như Cảnh hoặc Liễu Quân, anh ấy đều nhìn người đó nhưng không mở miệng nói gì.

Đàm Mộ Tinh đang bị một đứa trẻ nghịch ngợm mắng, anh nhìn ra ngoài cửa sổ chụp ảnh sông băng, vừa quay người lại đã bắt gặp ánh mắt đánh giá của Tu Tại Uyên, anh không khỏi nghi ngờ quay đầu lại nhìn đối phương.

Lúc này Tu Tại Uyên đang muốn quay mặt đi.

Đàm Mộ Tinh ngập ngừng đưa điện thoại ra, lễ phép nói: “Muốn xem cái này không?”

Tu Tại Uyên suy nghĩ mấy giây, sau đó nhìn thoáng qua, thuận thế đáp: “Cảm ơn.”

Đàm Mộ Tinh phát hiện anh ấy không mấy hứng thú với ảnh chụp, nhận thấy anh ấy luôn chú ý đến tình huống trong xe, lúc này anh mới dần dần nhận ra một điều. Tu Tại Uyên dường như muốn hòa nhập, nhưng anh ấy không có cách nào chen vào được một lời, anh ấy chỉ có thể đưa mắt theo dõi mọi người.

Sở Thiên Lê nói rất nhiều , trước kia cô có thể trò chuyện cùng Khâu Tình Không cả ngày, Đàm Mộ Tinh đã tập thành thói quen, nhưng anh không nhờ Tu Tại Uyên lại có tính cách hoàn toàn trái ngược với tài năng.

Thật ra Đàm Mộ Tinh và Tu Tại Uyên chưa nói chuyện nhiều, nhưng lại sợ đối phương cảm thấy bị bỏ rơi nên chỉ đành phải mạnh mẽ chuyển đề tài, nhẹ giọng nói: “Ngày đầu tiên đến đây đã quen chưa?”

Tu Tại Uyên không kịp phòng bị người khác hỏi chuyện, anh ấy im lặng một lát, chậm rãi gật đầu, sau đó nói: “Sáu cột đá vừa rồi tượng trưng cho sáu vị thần, cụ thể là Thanh Long, Chu Tước, Đằng Xà, Câu Trần, Bạch Hổ, Huyền Vũ.”

Đàm Mộ Tinh giật mình: “A, vậy sao...”

Liễu Quân cầm vô lăng, dở khóc dở cười nói: “Tại Uyên, người ta quan tâm đến cậu, cậu đáp lại cái này để làm gì?”

Tu Tại Uyên đối mặt với Đàm Mộ Tinh đang sượng trân, nghe thấy lời của Liễu Quân, anh ấy mím môi nói: “Bức tường bên trong phía trụ đá cũng được khắc Phù vạn vật và bài ca Huyền Hoàng, nhìn qua hẳn là có liên quan tới tâm dị...”

Đàm Mộ Tinh bối rối, anh càng không trả lời được câu hỏi: “Thì ra là như vậy.”

“Dừng, dừng, trong giờ giải lao không được nói chuyện công việc!” Sở Thiên Lê đột nhiên quay đầu, lẩm bẩm nói: “Không phải anh cảm thấy không bói quẻ là không thể nói chuyện đó chứ? Đó không phải Tinh Tinh muốn hỏi, cậu ấy muốn anh nói hai câu nhàm chán.”

“Lời nói nhàm chán à?”

Sở Thiên Lê xòe tay: “Đúng vậy, bây giờ là hai người vừa mới quen, sau đó sẽ nói cảm giác của bản thân khi đến đây, không có yêu cầu anh nói cho cậu ấy những hiểu biết thực sự của anh!”

Tu Tại Uyên im lặng, cứ như hiểu nhưng lại không hiểu. Anh ấy không hiểu rõ những điều này, anh ấy chỉ thường nói chuyện về bói toán.

Liễu Quân đến giải cứu: “Tại Uyên vốn ở trên núi. Xung quanh cậu ấy chỉ có những sư huynh sư đệ, hiếm khi tiếp xúc với người khác.”

Mai Như Cảnh kinh ngạc hỏi: “Anh vẫn luôn ở trên núi sao?”

“Phải.”

Vẻ mặt Sở Thiên Lê tràn đầy tò mò: “Vậy có phải anh là một con cá lọt lưới của chín năm giáo dục bắt buộc giáo dục không? Chưa từng trải qua lễ rửa tội của kiến thức à?”

Tu Tại Uyên: “Tôi có đi học.”

“Anh bạn à, anh trả lời nhanh nhất là lúc người khác chất vấn đó.”

Sở Thiên Lê vừa ngắt lời xong, trong xe bỗng trở nên náo nhiệt, dường như cô luôn có thể nói chuyện với mọi người.

Tu Tại Uyên khá bất ngờ với chuyện này, trong mắt anh ấy, Sở Thiên Lê khá là ngang ngược, không có cảm giác mạng sống của mình sắp kết thúc, thậm chí còn nói nhiều và hoạt bát hơn nhiều so với người thường. Rõ ràng là sư phụ của anh ấy đã dạy anh ấy kiềm chế và bảo toàn sức mạnh của mình một cách thận trọng, nhưng những gì cô làm lại trái ngược với những gì sư phụ đã dạy anh ấy.

Xe trở về đại sứ quán nước ngoài.

Sở Thiên Lê và Mai Như Cảnh xuống xe trước, theo sau là Đàm Mộ Tinh và Tu Tại Uyên.
id="id_Toc169869421" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận