Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 500

Chương 500Chương 500

Sở Thiên Lê kéo Đàm Mộ Tinh đứng dậy, cô phất tay áo, cầm lấy chìa khóa muốn rời đi.

Lin sững sờ khi nhìn thấy thạch anh màu đỏ ở giữa la bàn, không ngờ chiếc chìa khóa còn lại lại nằm trong tay cô, ông ta giật mình nói: “Đó là...”

Ông ta không ngờ rằng cô lại nắm giữ hai chiếc chìa khóa!

“Tôi tin rằng ông chỉ cần năm cái chìa khóa là có thể làm được, về đến nhà tôi sẽ đập nát la bàn, xé bài tarot, xem thường ai chứ...!” Sở Thiên Lê uể oải nói.

Phan Nghĩa Thành ra vẻ bị đưa vào thế khó: “Ây da, anh nhìn chuyện này đi, đã bảo anh đừng làm lạnh lòng những người dân nhiệt tình. Chúng tôi đã tốn rất nhiều công sức mới thuyết phục được người đến giao nộp chìa khóa, nhưng họ lại bị đuổi ra khỏi nhà một cách khó hiểu, nếu không, hay là anh nghĩ cách lấy lại tiền bồi thường trước?

Lin: “...”

Tập đoàn Mondson đang tìm kiếm những chiếc chìa khóa còn lại, nhưng do hình dạng của các chiếc chìa khóa khác nhau nên tiến độ rất chậm.

Sở Thiên Lê vừa ra tay đã có hai chiếc chìa khóa, hiển nhiên là ngoài dự đoán của mọi người dẫn đến chấn động.

Khi Lin đối mặt với kẻ lừa đảo, ông ta tức giận nói: “Chúng ta là quan hệ hợp tác, cô ta đã có chìa khóa từ lâu, nhưng mấy người lại giấu nó...”

So với phần thưởng thù lao, bây giờ Lin càng lo lắng hơn trong việc đàm phán, cho dù đặt quả cầu pha lê sang một bên, Trung Quốc vẫn có bốn chiếc chìa khóa, phá vỡ tưởng tượng ban đầu!

Không ai nghĩ tới Sở Thiên Lê có thể giấu đến tận bây giờ!

Phan Nghĩa Thành: “Chu choa, đã nói là mất sức chín trâu hai hổ rồi, lúc mới bắt đầu chúng tôi cũng không biết mà.”

Sở Thiên Lê lợi dụng tình thế bắt đầu khoe khoang, bất mãn nói: “Giáo sư Phan, chúng cháu kính ngài như giáo sư vì đã từng dẫn dắt chúng cháu, lúc này mới yên tâm giao chìa khóa ra, ai ngờ ông ta lại không quan tâm đến điều đó...”

Vẻ mặt Phan Nghĩa Thành đầy vẻ có lỗi: “Vậy, vậy ta phải làm sao đây? Hai người thật sự không muốn đi à?”

“...”

Lin thấy hai người một xướng một họa, sao ông ta có thể không hiểu ẩn ý trong lời nói, khó trách Sở Thiên Lê tự tin cả một đường. Cô đã có sẵn hai chiếc chìa khóa trong tay, nhưng lại giả vờ không hiểu để thăm dò tình báo, còn hỏi Mondson xem đã tìm thấy hết chìa khóa chưa.

Cho dù cô vô tình lật xe giữa đường thì rắc rối cũng có thể được giải quyết bằng cách lấy chìa khóa ra, chắc chắn họ không thể làm gì được cô!

Lin vừa rồi vẫn là kiêu ngạo chắc chắn, ông ta im lặng một lát, sau đó trầm giọng xuống, đưa tay ra hiệu cho những người xung quanh: “... Vẫn là tài khoản đó sao?”

Quả thực ông ta nhìn Thiên Lê không vừa mắt, nhưng chìa khóa di tích mới là quan trọng nhất, hiện tại không thể không nghiến răng nghiến lợi nuốt lại vào bụng.

“Vẫn là tài khoản trước đây.” Sở Thiên Lê nghiêng đầu chớp chớp mắt, “Nhưng tự nhiên chúng tôi lại bị chất vấn là không có uy tín, đây quả thực là bôi xấu danh dự của chúng tôi, xem ra chúng tôi vẫn cần một lời xin lỗi.”

Lông mày Lin hơi co giật, ánh mắt ông ta có chút lạnh lùng, cân nhắc mấy giây, không kiên nhẫn tăng giá: “Hai mươi.”

Điều này có nghĩa tình nguyện trả thêm tiền hơn là xin lỗi.

Sở Thiên Lê cười nói: “Thì ra một lời xin lỗi lại có giá trị như vậy.”

Lin lạnh lùng cảnh báo: “Cô đừng được voi đòi tiên.”

“Đây không phải là được voi đòi tiên, nhưng số tiền này đối với ông không là gì cả. Nếu chúng ta là quan hệ hợp tác thì ít nhất ông cũng phải tỏ thái độ.”

Với tư cách là thành viên của Mondson lộ diện trước công chúng, Lin đã có khối tài sản trị giá hàng trăm tỷ đô la, chưa kể một phần công việc kinh doanh của gia đình nằm ngoài tầm mắt của công chúng. Đối với ông ta mà nói, tiền giống như những con số trong trò chơi, quan trọng hơn là uy tín của người lãnh đạo như ông ta.

Ông ta không thể xin lỗi, thừa nhận thất bại hay thừa nhận sai lầm của mình. Có thể nói ông ta bỏ thì coi như bị người ta lừa gạt, nhưng nếu chủ động xin lỗi thì sẽ mất mặt.
id="id_Toc169869407" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận