Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 267

Chương 267Chương 267

Hà Kiến Bình mở bàn tay, giơ năm ngón tay ra.

Sở Thiên Lê nhướng mày: “Còn không phải là năm mươi triệu...”

“Năm trăm triệu.” Hà Kiến Bình sửa lại, “Hơn nữa không phải là chuyện vớ vẩn, tuyệt đối là chuyện trong sạch, đối phương nói rằng là hạng mục làm việc thiện tích đức.”

Làm nghề này đều có chút điều kiêng kị, có một số món tiền là không thể kiếm bừa, ví dụ như quẻ sinh tử của ông chủ Trương. Nếu như là chuyện tốt mà thù lao phong phú lại làm việc thiện tích đức, vậy tuyệt đối là công việc chỉ có thể gặp mà không thể cầu, khó trách đối phương dám buông lời muốn sàng lọc đại sư.

Sở Thiên Lê trợn tròn mắt, kinh ngạc mà nói: “Thật hay giả vậy ạ? Vậy phải nộp bao nhiêu thuế?”

Đàm Mộ Tinh: “Nếu là theo tiền lương cá nhân, số thuế phải nộp là 220 triệu.”

Sở Thiên Lê che ngực, cô hít sâu một hơi, run giọng nói: “Trời ạ, cháu còn chưa kiếm được số tiền này, đã bắt đầu đau lòng vì số tiền nộp thuế rồi.”

Hà Kiến Bình: “... Các cháu bây giờ rất nhạy cảm với thuế à?”

Vừa rồi Sở Thiên Lê còn nói đối phương phô trương cực lớn, nhưng cô nghe xong thù lao thì nháy mắt lại đổi giọng, kiên định mà nói: “Nếu bọn họ có thể bỏ ra số tiền này, cẩn thận một chút cũng bình thường, quả thật là có tư cách sàng chọn đại sư.”

“Không không không, từ giờ trở đi tớ cũng không phải là đại sư, chỉ là một người làm số liệu về số mệnh đang có nhu cầu tìm việc cấp bách, để cho bọn họ trực tiếp đưa ra yêu cầu với tớ là được, giải quyết một chút vấn đề việc làm của đứa nhỏ này đi!”

Đàm Mộ Tinh nhỏ giọng nhắc nhở: “Cậu đang học lớp 12 rồi...”

Sở Thiên Lê lời lẽ chính đáng mà nói: “Không phải ai cũng đa tài đa nghệ như cậu, nếu cậu đặt Thanh Bắc và năm trăm triệu trước mặt người khác, tớ tin là đại đa số mọi người đều chọn năm trăm triệu.”

Đàm Mộ Tinh: “Tớ không có tài nghệ gì.”

Sở Thiên Lê: “Ý tớ nói là chữ “Tài” bên cạnh có chữ “Bối” , chữ “Tỷ” (trăm triệu) bên cạnh có chữ “Nhân” , đa tài đa tỷ*.”

*:nu9 chơi chữ với cụm cũng cùng đọc là [duōcáiduōyì] nhưng có nghĩa là đa tài đa nghệ.

“...”

Hà Kiến Bình lắng nghe hai người nói chuyện, ông ấy phát hiện ra rằng Sở Thiên Lê không kháng cự chuyện này, thử thăm dò nói: “Vậy mặc kệ là kết quả như thế nào, chú sẽ báo danh cho tiểu đại sư trước, sau đó phỏng vấn gì gì đó là bên kia làm, đến lúc đó chúng ta đi một bước xem một bước?”

Sở Thiên Lê không ngừng cảm kích mà nói: “Được được được ạ, cảm ơn chú Hà.”

“Không có việc gì không có việc gì, chú chỉ giật dây bắc cầu, còn lại phải dựa vào thực lực của tiểu đại sư.” Hà Kiến Bình hỏi, “Đúng rồi, các cháu có sơ yếu lý lịch không? Chú phải giao cho bên kia một bản.”

Sở Thiên Lê: “?”

Sở Thiên Lê tung hoành khắp giang hồ hồi lâu, lần đầu tiên cô bị yêu cầu cần có sơ yếu lý lịch, cảm thấy ngạc nhiên mà nói: “Còn cần cái này nữa sao?”

Đàm Mộ Tinh thở dài: “Chú Kiến Bình, chúng cháu vẫn còn là học sinh cấp ba.”

Hà Kiến Bình vỗ trán một cái, đột nhiên bừng tỉnh mà nói: “A, tiểu đại sư tính toán quá chuẩn, chú quên mất cháu chưa từng đi làm, vậy gần đây phải chuẩn bị một bản, chủ yếu là do bên kia yêu cầu, bọn họ muốn hiểu rõ xem tiểu đại sư tinh thông loại thuật số nào, trước kia từng làm những hoạt động nào, kinh nghiệm hành nghề cùng với sư thừa các thứ...”

Hai mắt Sở Thiên Lê mơ màng: “Nghiêm khắc như vậy ạ?”

Đàm Mộ Tinh: “Nghe như là đi ứng tuyển nhân sự vậy.”

“Quả thật là không khác với ứng tuyển lắm, có thể là còn nghiêm khắc hơn cả công ty, chú nghe họ nói tốt nhất là có kinh nghiệm làm công trình xây dựng cơ sở hạ tầng dân dụng, với cả tiểu đại sư là đảng viên sao? Nghe nói đảng viên sẽ được ưu tiên.”

Sở Thiên Lê đau đầu đỡ trán: “Học sinh cấp ba làm đảng viên là rất hiếm.”

Đàm Mộ Tinh châm chọc: “Không, không phải vấn đề đảng viên cấp ba, tìm đại sư còn yêu cầu là đảng viên, có phải là đang làm khó người khác hay không?”
id="id_Toc169869175" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận