Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 264

Chương 264Chương 264

Có lẽ là do từ nhỏ đã bị huyền học làm tổn thương, nên cậu đã sinh ra sức kháng thể mạnh mẽ, thậm chí là có chút miễn nhiễm với chúng.

Những lời có liên quan đến tương lai kia đã đánh bại cậu rơi xuống đáy vực, rồi ngay sau đó cậu lại vùng dậy, chuẩn bị tâm lý thật tốt, thực sự ngã vào vực sâu, cũng đại diện cho một bắt đầu mới. Thịnh cực tất suy, vật cực tất phản*, điều tồi tệ nhất chắc chắn sẽ đến và điều tốt nhất sẽ theo sau đó.

*Ý nói một vật hoặc một sự việc khi đi đến điểm cực độ trong giới hạn thì sẽ phản đảo lại.

Thứ cuối cùng còn lại trong chiếc hộp Pandora là Elpis, niềm hy vọng và tất cả những điều ước viển vông. Điều này giống như là la bàn với Mặc Khả Đàm, tương lai với Sở Thiên Lê.

Cô không xác định đây có phải là nguyện vọng phù hợp với thực tế hay không, nhưng vào giờ phút này cô quả thật đã nảy sinh vô số sự kỳ vọng.

Sở Thiên Lê vui vẻ đáp: “Được, lúc trước ông nội chưa từng ngồi máy bay ra nước ngoài, sau này tớ về thôn cũng có thể tìm ông ấy để khoe khoang.”

Hai người mặc sức tưởng tượng về một tương lai lạc quan, lại bắt đầu lật xem sách cũ, còn phát hiện ra không ít nội dung mà mình không thể lý giải được.

Sở Thiên Lê khó hiểu mà gãi đầu: “Chỗ này là có ý gì? Tiểu Chi là ai? Đột nhiên có một cái tên mới?”

Có lẽ Sở Dịch Liệt cũng không nghĩ tới rằng sẽ có người đọc du kí, lúc ông ấy biên soạn cũng không chú ý, thường xuyên sử dụng họ thay cho tên, thỉnh thoảng còn tiện tay sửa sai chính tả, đây quả thực là bản thảo qua loa.

“Đây có lẽ không phải là Tiểu Chi?” Đàm Mộ Tinh liên hệ với bối cảnh, cậu suy nghĩ một lát, thử thăm dò mà nói, “Đây là đang nói đến ông nội của tớ sao? Ông nội của tớ tên là Đàm Kỳ Dụ.”

Sở Thiên Lê hiểu rõ gật đầu, phân tích: “A, điều đó có nghĩa là quan hệ giữa bọn họ đã trở nên tốt hơn, phía trước viết là Đàm, hiện tại viết là Tiểu Chi, bộc lộ sâu sắc tình cảm của tác giả, đồng thời tượng trưng việc tác giả và bạn bè nảy sinh tình hữu nghị chân thành tha thiết.”

Đàm Mộ Tinh cảm giác cô bị tẩu hỏa nhập ma, nhỏ giọng nói: “Là Kỳ, không phải Tiểu Chi.”

Sở Thiên Lê đột nhiên nhớ tới cái gì đó, cô ngẩng đầu nhìn cậu, do dự nói: “Tiểu Mộ? Tiểu Tinh?”

Đàm Mộ Tinh nhất thời không kịp phản ứng lại: “?”

Hai mắt Sở Thiên Lê tỏa sáng, cô đột nhiên hiểu ra, kinh ngạc mà nói: “Tinh Tinh! Chắc chắn là Tinh Tinh!”

Đàm Mộ Tinh bị gọi bằng biệt danh, trong nháy mắt mặt cậu đỏ bừng, hoảng sợ đến nói năng lộn xộn: “Không không không...”

Bây giờ chỉ có người lớn ở nhà mới xưng hô như thế, Đàm Mộ Tinh không khác gì như là bị xử tử công khai.

Sở Thiên Lê thấy cậu trốn tránh, cô cảm thấy thú vị, bắt đầu lặp đi lặp lại như niệm chú: “Tinh Tinh, Tinh Tinh, Tinh Tinh...”

Đàm Mộ Tinh chỉ có thể xấu hổ mà che lỗ tai, nhưng vẫn không ngăn được âm thanh quỷ dị tràn vào tai.

“Sau này sẽ gọi là Tinh Tinh.” Sở Thiên Lê quyết định một cách quả quyết, bỗng nhiên cô nhớ tới cái gì đó, lại nói, “Vậy từ nay về sau tớ sẽ cố gắng làm người văn minh, nếu không sau này nói “Mẹ nó”, sẽ xúc phạm đến cậu.”

Đàm Mộ Tinh: “Cảm ơn cậu đã quan tâm, nhưng thật ra có thể không cần...”

Sở Thiên Lê làm ngơ lời nói của cậu, cô đã bắt đầu tiếp tục lặp lại, vui vẻ mà nói đi nói lại: “Tinh Tinh Tinh Tinh, gấu trắng Tinh Tinh, Tinh Tinh Tomoyo...”

“...” Đàm Mộ Tinh lập tức bị gọi đến mức cảm thấy ngượng ngùng, cậu xấu hổ đến mức hai tai đỏ bừng, lúc này đang che lỗ tai mình, chỉ mong rằng đợt tra tấn này có thể nhanh chóng kết thúc.

Bây giờ cậu đã không xác định được trên sách viết là “Kỳ” hay là “Tiểu Chi”, chỉ là cảm giác ông nội của mình bị người ta gọi là “Tiểu Chi”, chỉ sợ là cũng sẽ giống như bây giờ hận không thể chui vào khe hở.
id="id_Toc169869172" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận