Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 354

Chương 354Chương 354

Du Ngật vất vả thoát ra khỏi cát, anh ấy nhổ cát trong miệng ra, oán giận nói: “Tôi cảm giác như chỗ nào cũng bị cát chui vào.”

Đàm Mộ Tinh dẫn theo Sở Thiên Lê đến tập hợp với mọi người, cậu đi ở phía trước mở đường, dẫn đầu lội qua cát, loại bỏ chướng ngại vật. Sở Thiên Lê theo sát phía sau, lại đột nhiên nghe thấy tiếng động lạ, ngay sau đó chính là cảm giác như bị treo lơ lửng trên không trung!

Bão cát đi qua, nhưng vận xui của cô còn chưa kết thúc!

Du Ngật thấy những tảng đá đột nhiên sụp đổ sau cơn bão, vội vàng kêu lên: “Này, này, này...”

Mặt đất đột nhiên nứt ra và vỡ thành những mảnh nhỏ trong tích tắc.

Sở Thiên Lê không tìm thấy chỗ đặt chân, đang dần trượt xuống, hoảng hốt nói: “Tinh Tinh!”

Đàm Mộ Tinh đứng ở phía trước, cậu phát hiện phía sau đang sụp đổ, theo lý mà nói thì nên chạy về phía trước, nhưng khi nghe được giọng nói của cô thì xoay người lại ngay lập tức, theo phản xạ có điều kiện mà quay lại kéo Sở Thiên Lê, lập tức bị rơi xuống vách núi cùng cô.

“Mau qua đó! Mang theo đồ đi!” Đối mặt với tình huống bất ngờ này, đội trưởng đội thi công vội vàng gọi người qua giải cứu, nhưng không đuổi kịp tốc độ rơi xuống, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người trượt xuống theo vách núi.

Từng khối đá lớn rơi xuống từ phía trên, Sở Thiên Lê cảm giác như mình đang bám vào chiếc đệm dựa gấu trắng lớn, không thể khống chế được mà rơi xuống, cả người cứng ngắc như khúc gỗ.

Đàm Mộ Tinh bảo vệ cô chặt chẽ, không để cho cô tiếp xúc với mặt đất. Nhiều lần cậu muốn tìm cơ hội để dừng lại, nhưng mà hoàn toàn không nắm được vật gì để dừng lại, chỉ có thể cố gắng tránh để cô bị thương.

Hai người nhanh chóng trượt xuống dưới vách núi.

Sự cố bất ngờ đã dọa mọi người sợ hãi, không bao lâu những người khác cũng chạy tới.

“Sao rồi? Không sao chứ!?” Đội trưởng đội thi công vừa kêu lên, vừa từ từ trượt xuống, tới cứu trợ hai người xui xẻo bị rơi xuống.

“Tôi không sao...” Sở Thiên Lê còn chưa hoàn hồn mà đứng lên, sau đó nhanh chóng nhìn Đàm Mộ Tinh đang im lặng, quan tâm hỏi: “Tinh Tinh có sao không?”

Đàm Mộ Tinh làm tấm đệm dựa cho cô, rõ ràng là chịu nhiều lực hơn, nhưng toàn bộ quá trình cậu đều không rên một tiếng, cô cũng không rõ tình huống ra sao.

Đàm Mộ Tinh nhẹ giọng đáp: “Tớ không sao.”

Nhân viên y tế vội vàng chạy tới kiểm tra, đội trưởng đội thi công nhìn thấy vết máu loang lổ trên áo khoác của Đàm Mộ Tinh cùng vết trầy da đáng sợ mà giật mình, vội vàng nói: “Thế này thì không sao cái gì chứ? Có lẽ còn bị thương đến xương!”

Trước đây có du khách bị ngã xuống vách núi và có nhiều chỗ gãy xương, tình huống của Đàm Mộ Tinh hiển nhiên không thể coi là tốt, nói không chừng còn có chỗ bị thương mà nhìn bên ngoài không thấy.

Sở Thiên Lê nhìn cảnh này mà cảm thấy hoảng sợ, cô không ngờ rằng bên trong đồng phục lao động lại có vết máu, vừa rồi từ bên ngoài nhìn vào căn bản là không lộ ra chút nào, hơn nữa Đàm Mộ Tinh còn không kêu đau.

Đàm Mộ Tinh phát hiện cô đang lo lắng, vội vàng an ủi: “Tớ thật sự không sao.”

Nhân viên y tế kiểm tra một lượt, sắc mặt anh ấy nghiêm túc, nói: “Phải chụp X-quang, trạm làm việc bên này không có.”

Y tế ở trạm làm việc chỉ có thể cấp cứu, nếu muốn chữa trị thật tốt thì phải trở về thành phố.

Đàm Mộ Tinh nghe vậy thì sửng sốt, cậu nghĩ đến trạng thái hiện tại của Sở Thiên Lê, thử hỏi: “Có thể qua một thời gian ngắn nữa rồi mới trở về không, thật ra tôi không quá đau, tôi cảm thấy cũng không nghiêm trọng...”

Nhân viên y tế: “Nếu bây giờ cậu không cảm thấy đau, rất có thể là phản ứng căng thẳng có tác dụng ức chế cơn đau, chờ đến khi phản ứng này mất đi, cậu sẽ vô cùng đau.”

Đàm Mộ Tinh: “Nhưng...”

Sở Thiên Lê đột nhiên nói: “Tinh Tinh, về thành phố trị liệu đi.”

Đàm Mộ Tinh giật mình, cậu quay đầu nhìn cô, chần chờ nói: “Nhưng mà...”

Sở Thiên Lê gượng cười nói: “Sức khỏe quan trọng nhất, kế tiếp không có chuyện gì lớn, tớ và anh Du sẽ mau chóng làm xong rồi trở về tìm cậu.”
id="id_Toc169869261" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận