Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 420

Chương 420Chương 420

Tất nhiên, đệ tử bị ám vào người không được quy tắc này bảo vệ, người bình thường muốn nhập hồn đều phải nhận hết mọi tra tấn, thậm chí còn mắc chứng trầm cảm, tâm thần phân liệt và các bệnh khác, sau đó mới dần dần có được khả năng nhìn thấy sự vật. Có được thần thông cũng đồng nghĩa với việc sẽ mất đi tất cả, điều này cũng dẫn đến danh tiếng cực kỳ kém cỏi của xuất mã tiên trong ngành.

“Thôi, vận mệnh này của cô, đúng là không có gì phải sợ...” Hoàng Tiên nhìn thấy Sở Thiên Lê không sống được bao lâu nữa, cô đi chân trần không sợ lạnh, thậm chí tinh thần còn mạnh mẽ hơn rất nhiều đệ tử đã chịu đủ trắc trở. Hoàng Tiên liếc nhìn Đàm Mộ Tinh đang ghi âm ở phía sau, nheo mắt lại, thấp giọng nói: “Lại còn có một tên đi theo vốn không nên ở đây.” Đàm Mộ Tinh đang cúi đầu giả vờ, không chú ý đến ánh mắt của Hoàng Tiên, anh còn đang lo không biết cô nhóc kia sẽ kết màn như thế nào. So với Sở Thiên Lê, Hoàng Tiên càng sợ Đàm Mộ Tinh hơn. Người ta đi thẳng, chúng ta sẽ tự phải dừng chân, đối phương vừa không tin huyền học, lại còn có nhân quả trong người, theo một nghĩa nào đó, cậu chính là khắc tinh của đám tu tập bọn họ, ai xử lý ai vẫn chưa thể quyết định được.

Sở Thiên Lê nhận ra Hoàng Tiên đang mất tập trung, chờ đợi nói: “Vị tiên gia này, chúng tôi đang thi sơ khảo, ngài có tiết mục tài năng nào để biểu diễn không? Nhảy qua vòng lửa? Xe cút kít?”

“Cô nói chuyện lễ phép với tiên gia một chút đi!”

Hoàng Tiên chế giễu: “Cô bé, tôi có nên nói không đây, vừa rồi chỉ mải quan tâm đến số phận của cô thôi, cô...” Không phải là giám khảo đó chứ? Sở Thiên Lê thấy chuyển biến tốt là rút lui ngay, lập tức ngắt lời của Hoàng Tiên: “Được rồi, hiểu được vận mệnh của tôi cũng coi như là giỏi rồi. Chúc mừng tiên gia đã vượt qua bài thi sơ khảo!”

“Tiên gia gì chứ? Chỉ là một đám quái vật, khống chế ý thức của người khác mà thôi đệ tử của xuất mã tiên sẽ không có kết cục tốt đẹp, cuối cùng tan cửa nát nhà, vô cùng thê thảm!” Vị đạo sĩ trẻ tuổi nghiêm nghị nói: “Anh đến từ đường khẩu nào?”

Sau lưng đạo sĩ trẻ đều là đệ tử Càn Môn, bọn họ đều nghiêm túc nhìn chằm chằm Hoàng Tiên, thậm chí còn lấy ra các loại pháp khí.

Hoàng Tiên cười lạnh nói: “Làm sao? Một đám tiểu tốt như này mà muốn cản trở tôi?”

Hai bên đột nhiên đối đầu nhau, trông có vẻ vô cùng căng thẳng! Đàm Mộ Tinh bối rối: “Đường khẩu là cái gì?”

Sở Thiên Lê kiên nhẫn nói: “Giải thích theo ngôn ngữ hiện đại có nghĩa là muốn làm việc cho xuất mã tiên thì cần phải mở công ty, đường khẩu chính là công ty, sẽ có nội quy, quy định.”

Đàm Mộ Tinh: “Vậy tại sao bọn họ lại xảy ra xung đột?”

Sở Thiên Lê tiếp tục đưa ra ví dụ: “Ừ... bởi vì đạo sĩ tương đối giống cảnh sát, còn xuất mã tiên lại khá giống xã hội đen hoặc côn đồ, cho nên hai bên thỉnh thoảng sẽ đánh nhau, thậm chí có thể còn đập nát đường khẩu gì đó. Một số xuất mã tiên cảm thấy họ cũng làm thiện tích đức, nhưng vẫn có những đạo sĩ không đồng ý với cách nói này, cho rằng họ đang ép buộc mọi người phải xuất hồn.”

“Tất nhiên, xuất mã tiên cũng cảm thấy một số đạo sĩ không đủ trình độ, không có quyền nói ra nói vào họ.”

Tâm trạng của Đàm Mộ Tinh rất vi diệu: “... Sao tớ cứ thấy tiên giới này có chút phàm tục vậy?”

Anh cảm thấy sự đấu tranh giữa hắc bạch lưỡng đạo hay xây dựng công ty làm việc... mọi việc đều bộc lộ những quy luật xã hội của thế giới loài người, tại sao thành tiên rồi mà còn phải tuân theo những quy tắc này?

“Đúng vậy, còn có cả cấp bậc tiên thư nghiêm ngặt, thế mới nói xã hội chủ nghĩa tốt hơn nhiều!”

“...”

“Không biết nhân quả của tôi, còn muốn đuổi tôi đi?” Hoàng Tiên mỉa mai nói: “Càn Môn quả thực rất có uy phong, nhưng các cậu không có tư cách, hôm nay tâm trạng tôi khá vui vẻ, không muốn so đo nhiều.”
id="id_Toc169869327" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận