Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 568

Chương 568Chương 568

Tình bạn lên men thành một hương vị ngọt ngào hơi chua chua, khiến người ta khó ngăn được bản thân nhớ về đối phương vào lúc rảnh rỗi, những chuyện lặt vặt bình thường hàng ngày cũng được cảm xúc điểm tô thêm nhiều sắc màu thú vị.

Trong khoảng sân viện lớn, Đàm Mộ Tinh chụp chú chim đang nghỉ tạm trên cành cây, gửi nó cho Sở Thiên Lê xem như thói quen. Hai người có thể hăng say nói về những chuyện tẻ nhạt như thể suốt cả ngày, chứ chưa kể đến những gì trên mức đó.

Không sai, chính là trên mức của một số việc nhỏ có thể chuyện trò không thôi.

Gửi tin nhắn xong, thấy Đàm Mộ Tinh chưa trả lời, Sở Thiên Lê tiếp tục nhắn tin hỏi thăm Khâu Tình Không và Mai Như Cảnh.

Một lát sau, cuối cùng Đàm Mộ Tinh cũng nhìn thấy tin nhắn. Tuy nhiên, việc đầu tiên anh làm là chuyển một khoản tiền lớn tới, bấy giờ mới giải thích nguyên nhân trả lời tin nhắn muộn.

[Xin lỗi em, anh vừa bị bà nội dạy bảo nên không thấy tin nhắn.]

Sở Thiên Lê nhìn khoản tiền kếch xù vừa được chuyển đến, ngạc nhiên gọi điện cho anh. Đầu dây bên kia nối máy ngay lập tức.

“Tết Nguyên Đán vui vẻ.” Ngữ điệu của Đàm Mộ Tinh hiền hòa. Anh tạm ngừng một lát, sau đó dịu giọng nói: “Mặc dù mười tiếng trước, lúc rạng sáng mới nói xong.”

Tối qua, vừa sang năm mới, hai người đã gọi cho nhau. Thế nhưng khi thấy cuộc gọi đến từ cô, Đàm Mộ Tinh lại bắt đầu không nén nổi nụ cười, tựa giẫm lên một đám mây mềm như bông, chìm đắm trong trạng thái lâng lâng.

“Ngủ ngon chứ?” Đàm Mộ Tinh thật thà giải thích: “Vừa nãy không cầm theo điện thoại.”

“Siêu ngon.” Sở Thiên Lê nghĩ đến chuyện chính, vội nói: “Vì sao Tinh Tinh bỗng dưng chuyển tiền cho em vậy? Ngày hôm qua rõ ràng đã gửi lì xì chúc mừng năm mới rồi mà!”

Sở Thiên Lê rất ngơ ngác khi nhận chuyển khoản, nhất là kim ngạch khá lớn này, hiển nhiên đã bị dọa giật thót!

“À, đó là lì xì bà nội cho em. Anh bị dạy bảo chính vì chuyện lì xì...” Đàm Mộ Tinh yếu ớt nói.

Sở Thiên Lê sửng sốt: “... Bà nội không vui khi biết anh gửi phong bao lì xì sao?”

Sở Thiên Lê nghĩ đến đoàn xe họ Đàm. Cô cảm thấy Tinh Tinh rất được các trưởng bối cưng chiều, biết đâu bà nội không quen nhìn cảnh này. Lại nói tiếp, Tinh Tinh còn theo cô mạo hiểm suốt chặng đường, chắc hẳn người lớn trong nhà sẽ phê bình kín đáo.

Đang lo nghĩ về hình tượng của mình trong lòng người nhà đối phương, cân nhắc xem nên giấu đuôi kiểu gì, cô lại bất ngờ khi tình hình thực tế khác với suy nghĩ của cô.

Đàm Mộ Tinh bất đắc dĩ: “Đúng vậy, bà thấy anh gửi ít quá, nói anh không được như vậy, bắt anh xuống nghe dạy bảo nửa tiếng đồng hồ ngay sau bữa sáng.”

Sau khi về từ nước H, Đàm Mộ Tinh đã đề cập với người nhà về chuyện của Sở Thiên Lê. Anh không cố tình che giấu điều gì. Ông bà nội cũng đã có linh cảm từ lâu.

Trong bữa sáng, Doãn Nhân tiện lời hỏi, Đàm Mộ Tinh tiện lời đáp, không ngờ cứ thế chọc phải tổ ong vò vẽ.

Sở Thiên Lê: “?”

Sở Thiên Lê: “Không ít, hạn mức cao nhất của lì xì trên app chỉ ở mức đó. Có tấm lòng là được rồi!”

Đàm Mộ Tinh mô phỏng ngữ điệu của Doãn Nhân, chết lặng nói: “Con bé nói không ít là cháu cảm thấy không ít thật, con bé nói thích quần áo của cháu thì cháu tin luôn, con bé nói chỉ quan tâm tấm lòng là cháu chỉ cho đúng tấm lòng thật. Tiền tài đi trước, tấm lòng theo sau. Lì xì hạn mức cao nhất rồi, vậy chẳng lẽ không chuyển khoản được? Không có cách nào chuyển khoản thì tới tận nhà tặng quà. Nếu cháu thực sự muốn đưa tiền cho ai đó, sẽ luôn có nhiều biện pháp hơn là khó khăn...”

“... Ban nãy anh không trả lời tin nhắn của em chính vì đang nghe những lời này.” Anh thở dài.

Điều mà Đàm Mộ Tinh không đề cập chính là anh còn đặc biệt nhấn mạnh rằng Sở Thiên Lê không hề yêu tiền như mạng. Trông cô chỉ như thích những món đồ quái lạ hiếm gặp thôi, chứ thực tế cô rất tốt bụng và chu đáo với người khác.

Khi anh vẫn là gấu trắng mập mạp, chưa để lộ gia cảnh, mối quan hệ giữa họ cực kỳ hòa thuận. Đàm Mộ Tinh hiểu bản tính của cô hơn bất kỳ ai khác.

Bạn cần đăng nhập để bình luận