Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 486

Chương 486Chương 486

Câu này khuyên răn con người sống ở đời phải biết khiêm tốn đừng cố thể hiện bản thân, vì người giỏi còn có người giỏi hơn, người hung hăng thì còn có người hung hăng hơn để trị nên chẳng ai có thể khẳng định vỗ ngực xưng tên nhận mình là nhất.

“Đừng suy sụp, đây là lần đầu tiên cậu thua cuộc, chúng tôi thường xuyên thua cuộc, nhưng cuộc sống cứ theo lẽ thường trôi qua đó thôi.” Liễu Quân cười cười: “Tu Càn đạo trưởng cũng đã nói, rất nhiều chuyện không thể dựa vào quẻ để giải quyết, cho nên cứ coi như đây cũng là điểm khởi đầu của cậu.” Tu Tại Uyên cụp mắt xuống, lúc này anh ấy mới đáp lại, nhẹ giọng nói: “Ừ.” “Được rồi, vui lên đi!”

Bên kia, thỉnh thoảng Đàm Mộ Tinh quay đầu lại nhìn, phát hiện các đạo sĩ vẫn đứng tại chỗ, buồn bã nói: “Sắc mặt của anh ta thật khó nhìn.” Mai Như Cảnh: “Dù sao thì cũng đã đánh bại đứa trẻ mắc chứng tự kỷ nhà bên rồi.”

Đàm Mộ Tinh biết rằng trình độ số học của Tu Tại Uyên rất cao, nếu không bao đầu cô bé nghịch ngợm sẽ không có cảm giác như đối mặt với kẻ thù mạnh mẽ.

Anh nhìn Sở Thiên Lê đang nhảy nhót, có chút do dự hỏi: “Lúc thất bại cậu cũng như thế này ư?”

Cô có vẻ hiểu rất rõ tâm lý của Tu Tại Uyên, nguyên nhân có lẽ vì có năng lực tương tự.

Lúc này Sở Thiên Lê cảm giác như trút được gánh nặng, bước chân cũng trở nên nhanh nhẹn, nói: “Tớ không biết, tớ chưa bao giờ thua cuộc, dù sao thì tớ cũng là người giỏi nhất trên thế giới.”

“...”

Đối mặt với ánh mắt vi diệu của gấu trắng lớn, Sở Thiên Lê sờ sờ cằm thẳng thắn nói: “Nếu là trước kia, hẳn là tớ sẽ giống như anh ta, nếu như trong chiêm tinh học mà thua người khác, chắc chắn tớ cũng sẽ cảm thấy thế giới như đang sụp đổ, không thể sống nổi nữa.”

“Ai bảo tớ chỉ biết cái này chứ, mọi thứ khác đều tệ, nhưng không có cái này thì chẳng là gì cả.” Cô vừa thản nhiên nói, vừa đá những viên đá theo bước chân của mình.

Mai Như Cảnh thở dài: “Thì ra trẻ con cũng có lúc tự nhận thức rõ ràng về bản thân.”

Sở Thiên Lê vui vẻ nói: “Nhưng hiện tại có lẽ sẽ không sao, bây giờ có cảm giác thua cũng không sao cả.”

Mai Như Cảnh: “Đó là bởi còn chưa thua.”

“Hoàn toàn không phải nhé.”

Đàm Mộ Tinh tò mò hỏi: “Vậy thì vì sao chứ?”

Khi Sở Thiên Lê bắt gặp ánh mắt thăm dò của anh, cô hơi giật mình, không trả lời ngay mà đột nhiên ngừng nói. Một lúc sau, cô cảm thấy có chút lúng túng, lẩm bẩm: “Tớ không nói cho cậu biết đâu.”

Đàm Mộ Tinh đột nhiên bị từ chối, hiển nhiên là tỏ ra bất lực: “?” Mai Như Cảnh: “Thời kỳ phản nghịch đến muộn à?”

Sở Thiên Lê đẩy Đàm Mộ Tinh vào sảnh tầng một, cô không đề cập đến chủ đề vừa rồi nữa mà nói đùa: “Đi thôi, đi thôi, đã đến lúc Tinh Tinh lên nhận giải rồi!”

Nhiều ứng viên đã tập trung tại hội trường, Lin đang đứng trên cao, cầm huy hiệu trên tay chờ đợi.

Đội của Hoàng Giác và Kiều đã đứng ở hai bên, trong đám đông còn có bóng dáng của A và Lilith. Không lâu sau, đoàn người Càn Môn cũng quay lại, nghe đám người Lin công bố kết quả tuyển chọn.

Sở Thiên Lê chứng kiến Đàm Mộ Tinh nhận lấy huy hiệu từ tay Lin, nhưng suy nghĩ trong lòng lại không biết bay đến đâu rồi.

Quả thực trước kia cô cảm thấy mình sinh ra để chiêm tinh, có chết vì chiêm tinh cũng không sao. Dù sao nếu gạt chuyện này sang một bên thì cô cũng chẳng là gì cả.

Nhưng cũng có những người chấp nhận cô như không có gì xảy ra sau khi biết những khuyết điểm của cô.

Mọi cuộc tuyển chọn đã chính thức kết thúc, mọi kết quả đã được quyết định. Ba huy hiệu đặc biệt có chủ sở hữu khác nhau là Sở Thiên Lê, Đàm Mộ Tinh và Tu Tại Uyên.

Sau buổi so tài, đám người Sở Thiên Lê nhận được tin nhắn riêng từ Thi Trác Cừ, nói rằng Lin muốn gặp nhóm họ tối nay để thảo luận về chìa khóa của khu di tích.
id="id_Toc169869393" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận