Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 435

Chương 435Chương 435

Mai Như Cảnh: “Thành thật mà nói, sau khi chị kiểm tra thông tin trên mạng, chị muốn chọn một khách sạn năm sao. Có vẻ như vì có ma nên tỷ lệ vào ở rất thấp, có thể cơ sở vật chất bên trong đã xuống cấp.”

Cả ba tuy có một số ý kiến về khu biệt thự ma ám, nhưng vì nghĩ đến anh thạch và di tích của nước H, vẫn bắt xe về nơi ở được chỉ định.

Chỉ có ứng cử viên mới được ở trong khu biệt thự, chú Tề và những người khác không được phép vào, nhân viên của tập đoàn Mondson cũng không có mấy người.

Trong đại sảnh chỉ có một ông già uể oải ỉu xìu, chậm rãi kiểm tra danh tính của ba người, đuổi chú Tề và những người khác không có tên trong phiếu đăng ký đi.

Chú Tề bất mãn nói: “Tại sao chúng tôi không vào được?”

“Bọn họ có có để đi vào, nhưng các người có thể có cách đi vào không?” Lão già chậm rãi nhìn chú Tề, khuyên nhủ: “Tiểu tử, không đi vào là tốt cho các người, nhìn những người từ ban tổ chức kia xem, không phải họ cũng không có vào sao?”

Nhóm người Sở Thiên Lê nhìn quanh bốn phía, quả nhiên nhìn thấy nhân viên công tác của Mondson, nhưng phần lớn đều dừng lại ở cửa đại sảnh, chỉ có pháp sư mang theo hành lý đi vào trong.

“Ông à, ông làm việc ở đây bao lâu rồi, nơi này thật sự có ma à?” Sở Thiên Lê hỏi.

“Đã nhiều năm rồi, tôi không thể trả lời câu hỏi của cô, nói thật tôi cũng rất ít đi vào trong, cách đây không lâu tôi phải lau dọn quét tước nó...” Ông lão xắn ống quần lên cho họ xem vết máu, “Không hiểu sao lại bị trầy một đường, thật là tà ác!”

“Nhưng trước đây có những người sống ở đây, vào ban đêm lại chạy ra ngoài kêu cứu, cũng không biết họ đã nhìn thấy gì. Mấy cô cậu cứ ngoan ngoãn ở lại hẳn là sẽ không có việc gì, dù sao thì tôi cũng đã làm ca đêm nhiều năm như vậy rồi, cho đến nay cũng không có vấn đề gì.”

Mai Như Cảnh: “Nhưng cũng chỉ trực ca đêm ở cửa thôi.”

Lão phu chưa từng thật sự sống trong biệt thự, dù sao cũng chỉ là ở bên cạnh khu biệt thự.

“Đúng, buổi tối có việc gì thì gọi điện cho tôi, tôi vẫn luôn ở lại đây. Ban ngày có người phụ trách ăn uống, nhưng bọn họ tan làm buổi tối sẽ rời đi.”

Sở Thiên Lê và những người khác tạm biệt chú Tề, sau đó mang hành lý vào khu biệt thự, phát hiện nơi đây có rất nhiều ngọn đồi chạy dài. Trên mỗi ngọn đồi có một biệt thự, các căn biệt thự có những con đường nhỏ nối với nhau, tương tự như một số khách sạn.

Sảnh lớn nơi mọi người làm thủ tục thường có buffet, còn có nhiều khu vui chơi giải trí, muốn ăn thì phải đi bộ xuống từ biệt thự nhỏ trên đồi. Ban ngày sẽ có xe đưa đón, nhưng ban đêm sẽ không có ai lái xe.

“Thang máy kia ở đâu?” Sở Thiên Lê đi theo Mai Như Cảnh ra ngoài, tò mò nhìn xung quanh, tìm kiếm dấu vết của thang máy.

“Hình như không có ở đây, chị chỉ vô tình đọc được trên mạng thôi, tin tức kia thậm chí còn không có bản đồ địa hình bên trong, cũng không biết là thật hay giả.”

Vô số thùng giấy nặng nề được chất đống ở lối vào tiền sảnh, chứa đủ loại vật dụng thông thường, chồng chất lên cao. Có vẻ như nơi này thường không nhận khách, mọi thứ đều mới được chuẩn bị gần đây.

Ba người đứng ở cửa chờ xe đưa lên núi, cùng nhau làm thủ tục và được xếp vào một biệt thự. Biệt thự nhỏ trên đồi có hai tầng, Sở Thiên Lê và Mai Như Cảnh ở tầng hai, còn Đàm Mộ Tinh ở tầng một.

Trong lúc chờ xe buýt, Sở Thiên Lê nhìn ngọn đồi nhấp nhô phía xa, bệnh nghề nghiệp của cô phát tác bắt đầu suy nghĩ, suy tư nói: “Em luôn cảm thấy phong thủy nơi này có gì đó không ổn...”

Lúc này, một nhóm người khác từ sảnh đi ra chờ xe, hóa ra là pháp sư nước ngoài có mái tóc đen và đôi mắt xanh.
id="id_Toc169869342" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận