Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 428

Chương 428Chương 428

Di tích mạch khoáng này có lịch sử hơn nghìn năm, cứ vài trăm năm lại xuất hiện một học giả vị thiên tài thần bí đi vào nơi này, đem những gì mình học được chôn giấu tại nơi này. Khoa học thần bí nếu ở bên ngoài có thể bị phá hủy do chiến tranh, thiên tai và các thảm họa khác, nhưng nước H là một vùng đất thuần khiết từ xưa đến nay không bị quấy nhiễu, vẫn giữ được sự kế thừa của vô số nền văn minh nguyên thủy.”

“Khoa học huyền bí về cơ bản được sinh ra từ những nền văn minh lâu đời nhất, một số nền văn minh đã biến mất từ lâu trong lớp bụi lịch sử, chẳng hạn như nền văn minh Lưỡng Hà là nơi khởi nguồn của chiêm tinh học phương Tây, nhưng ở trong di tích có lẽ vẫn còn những tư liệu đáng quý.”

“Những thiên tài khoa học huyền bí này đến từ khắp nơi trên thế giới, mang theo những nền văn minh khác nhau, họ gạt bỏ rào cản về ngôn ngữ, giới tính, màu da, quốc tịch và những rào cản khác, bôn ba vượt qua núi sông để đến đây, để lại một kho báu cho toàn nhân loại, bây giờ người lại nói nó là của mình, như vậy có thích hợp không?”

Albert đã nghiên cứu những viên đá đỏ, là chìa khóa do những vị thiên tài lấy mẫu đá từ di tích chế tạo, họ dùng học tập cả đời để phong tỏa từng tầng một của mạch khoáng, xây dựng một mê cung khổng lồ và phức tạp. Bởi vì điều này, đá đỏ có đặc điểm rất khác, xuất phát từ sự khác biệt về thuyết huyền bí giữa phương Đông và phương Tây.

Tuy rằng họ chưa bao giờ gặp nhau, thậm chí sống ở những thời đại khác nhau, nhưng họ không hẹn mà cùng chọn bảo vệ nơi này.

Đây là sức mạnh do cả toàn nhân loại đúc kết thành, bây giờ lại nói nó thuộc về một người hoặc một gia tộc, nghe thấy liền khiến cho người ta buồn cười. Albert nói: “Quả thực, dựa theo quy định của pháp luật hiện hành, việc các người chiếm giữ di tích mạch khoáng là hợp lý và hợp pháp, nhưng điều chúng ta đã học được là nhìn lại quá khứ, hiện tại và đoán trước tương lai, đặt trong dòng sông thời gian, suy nghĩ của ông thật rất ấu trĩ. So với tiền bối ngày xưa, các người thật sự rất nông cạn.”

Theo quan điểm của Albert, cả Mondson và nước H đều có lịch sử lâu đời, nên khó có thể nói ai thuộc về ai.

“Albert, nếu các người học dự đoán tương lai, vậy ông có nên nghĩ đến chuyện có lẽ mạch khoáng thuộc về Mondson, đây là vận mệnh là ý trời.” Lin chế nhạo, “Ông cũng nói rằng những người năm đó tới di tích đều rất lợi hại, không chừng bọn họ đã sớm đoán được chuyện này, chính là muốn chúng ta khai thác!”

Albert trầm mặc một lát, ông ấy hạ giọng, thẳng thắn nói: “Tôi vẫn chưa nghiên cứu kỹ lưỡng, nhưng di tích được xây dựng quả thực có ngụ ý, đây cũng coi như là một loại khả năng tiềm ẩn, tiền bối đang chờ đợi cái gì.”

“Bọn họ chính là đang đợi chúng ta, chờ chúng ta bắt đầu một kỷ nguyên mới!” Lin đưa tay hướng về phía Albert, ánh mắt khó đoán, trịnh trọng nói: “Trước đây chúng ta có chút mâu thuẫn, nhưng tôi hy vọng sau này chúng ta có thể hợp tác vui vẻ, cùng nhau để lại dấu son chói lọi trong lịch sử.”

Đối mặt với cái bắt tay cao cao tại thượng của Lin, Albert do dự một lúc lâu rồi cuối cùng cũng đáp lại cái bắt tay.

Một lúc sau, Lin rời khỏi phòng.

Albert nhìn con gấu trúc trên TV, rụt một tờ khăn giấy ra dùng sức lau tay, lẩm bẩm: “Thật là điên khùng, có phải đang đợi chúng ta hay không vẫn chưa biết đâu.”

Albert luôn không ưa một người chuyên quyền và độc đoán như Lin, nói chuyện với đối phương vẫn thường xuyên che giấu nhiều điều. Nếu không phải Q từng hòa giải, thì bây giờ thậm chí hai người cũng không thể hòa hợp được. Nhưng mà, có một việc Lin nói không sai. Dựa theo luật pháp hiện hành của nước H, nếu không có sự cho phép của Mondson, ông ấy thậm chí không thể đặt chân đến khu di tích, đó là địa bàn nằm trên đất của đối phương.
id="id_Toc169869335" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận