Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 530

Chương 530Chương 530

Mọi người thích nghi với bóng tối lúc ban đầu, rồi bị thu hút sâu sắc bởi ánh sáng le lói, ngay sau đó là khen không dứt miệng.

Sở Thiên Lê tặc lưỡi nói: “Vẫn là những người chơi tinh tú như chúng ta có thẩm mỹ tốt, tuyệt đối là người theo chủ nghĩa lãng mạn trong giới thuật số, đẹp hơn nhiều so với bắn tên lén và làm trận pháp.”

Vẻ mặt Mai Như Cảnh không thay đổi chút nào mà nhéo mặt cô: “Bắn tên lén cái gì?”

“Au, au...” Sở Thiên Lê chịu khổ bị nhéo mặt.

Đàm Mộ Tinh vội vàng cứu giúp: “Cậu ấy vẫn còn là một đứa trẻ, vẫn là một đứa trẻ thôi.”

“Cho nên càng không thể buông tha.”

“...”

Sở Thiên Lê vất vả lắm mới thoát khỏi cảnh bị chà đạp, cuối cùng cô cũng có thể nghiên cứu bản đồ huỳnh quang, vòng qua chướng ngại vật trên mặt đất chạy về phía cột đá.

“Đây là bố cục phong thủy?” Tu Tại Uyên nhìn thấy khe nứt trên mặt đá, nhạy bén mà nói, “Những tảng đá này có thể đẩy được.”

Bản đồ trước mắt vừa giống ghép hình, vừa giống trò chơi cửu cung, mà cửu cung sớm nhất bắt nguồn từ Hà Đồ Lạc Thư*. Nghe nói, Hà Đồ Lạc Thư ẩn chứa chân lý của tinh tượng vũ trụ, được gọi là “Khối lập phương vũ trụ”, còn là khởi đầu của nền văn minh Trung Hoa.

*Hà Đồ Lạc Thư: Bát Quái, Lạc Thư, và Hà Đồ là ba họa đồ được truyền lại từ thời xa xưa, có nguồn gốc là một phần di sản của truyền thống toán học và thần học Trung Quốc cổ đại, và là một biểu tượng quan trọng trong Phong Thủy.

Trong tử vi đấu số, còn có một phái tên là phái tử vi hà lạc phái, có liên hệ không nhỏ với Hà Đồ Lạc Thư.

“Nhưng hình như vẫn còn thiếu thứ gì đó, tôi tính toán xong cảm thấy còn chưa đầy đủ.” Tu Tại Uyên bấm ngón lập quẻ, anh ấy nhìn quanh tảng đá bên chân, luôn cảm thấy có một phần thông tin bị thiếu hụt.

Sở Thiên Lê thoải mái xua tay: “Trong này nước sâu, người trẻ tuổi như anh không cầm cự được, để tôi làm.”

Tu Tại Uyên: “?”

Sở Thiên Lê chạy đến bên la bàn bắt đầu mày mò, dưới sự trợ giúp của Đàm Mộ Tinh cô di chuyển hai tấm bản đồ, lập tức đưa mắt nhìn qua tổng thể, lại nhìn về phía bầu trời trống rỗng trên đỉnh, nói: “Lần di chuyển tiếp theo phải đợi một giờ sau.”

Tu Tại Uyên nhìn theo tầm mắt của cô, anh ấy nhìn thấy lỗ thủng trên đỉnh, đột nhiên hiểu ra: “Là ánh sao.”

Sở Thiên Lê gật gật đầu: “Không sai, “Hà” của Hà Đồ đại biểu cho ngân hà vũ trụ, muốn nối tiếp lại nơi này lần nữa thì phải đợi đến khi ánh sao chiếu xuống.”

“Có vẻ như chúng ta không thể rời đi trong một thời gian, vào ban ngày sẽ không thể hoàn thành cái này, phải đợi đến tối mới được.”

Khoảng trống phía trên bản đồ vừa đủ để ánh sao chiếu xuống, chỉ có thể nắm bắt được trong hoàn cảnh tối tăm u ám, rồi kết hợp với bản đồ do khoáng thạch huỳnh quang tạo thành, thì sẽ có thể khám phá ra bí mật phía sau cơ quan.

Điều đáng lo ngại là đợi ánh sao bên ngoài chiếu xuống còn cần phải chờ đợi, bây giờ thời cơ còn chưa tới.

Mọi người giẫm lên bản đồ làm cản trở việc Sở Thiên Lê giải câu đố, nên đều di chuyển sang một bên để nghỉ ngơi, để lại không gian cho người thực sự hiểu biết.

Liễu Quân nghĩ đến việc sắc trời đã tối, anh ấy còn để cho mọi người ăn cơm, ăn chút đồ ăn nóng hổi.

Trong cứ điểm, Đàm Mộ Tinh cẩn thận đặt thức ăn trong hộp giữ ấm, anh lại cẩn thận múc canh nóng xong, nói: “Tôi mang vào cho cậu ấy.”’

Sở Thiên Lê ở bên cột đá giải câu đố, còn chưa thể ra ngay lập tức được.

Bên trong di tích tối đen, chỉ có ánh huỳnh quang của khoáng thạch và ánh sao, quả thực là không thể nhìn thấy rõ nhiều thứ.

Đàm Mộ Tinh dựa vào trí nhớ mà tìm được cột đá, lại phát hiện xung quanh cột đá không có người.

Lúc này sắc mặt anh khẽ thay đổi, hoảng sợ mà đi tìm kiếm, không biết Sở Thiên Lê ở đâu, ngay cả hộp giữ nhiệt cũng bị đập vào cột đá khi đang xoay người, phát ra tiếng kêu leng keng.

“Tinh Tinh?”

Trong bóng tối, có người đang nằm ngửa trên bản đồ huỳnh quang, cô nghe thấy có tiếng động gần cột đá, thử dò xét lên tiếng.

Đàm Mộ Tinh nghe thấy giọng nói quen thuộc, anh thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới cầm hộp cơm, đi tới bên cạnh cô: “Sao cậu lại đến chỗ này?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận