Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 355

Chương 355Chương 355

Du Ngật nói theo: “Đúng vậy đúng vậy, chuyện này vốn chỉ là vấn đề nhỏ, nhưng nếu cậu chậm trễ thì sẽ thành vấn đề lớn, đi bệnh viện sớm thì sẽ tốt hơn!”

Đàm Mộ Tinh hơi do dự, cậu không xác định được rằng kiếp nạn của Sở Thiên Lê đã qua hay chưa, nên cũng không biết có nên rời đi hay không.

Đội trưởng đội thi công cũng nói: “Đây là tai nạn lao động, nhất định phải nghỉ ngơi! Không thể bị thương còn phải làm việc được, cứ trực tiếp nhét vào trong xe đưa về!”

Đàm Mộ Tinh không thể cãi lại ý kiến của mọi người xung quanh, cậu còn nhớ lần trước Sở Thiên Lê đổi vận một ngày, có lẽ lúc này cũng sẽ tương tự, lúc này mới nghe theo sự sắp xếp của những người khác.

Nhân viên y tế xác định sơ qua là Đàm Mộ Tinh bị thương đến xương, nhưng tình huống cụ thể còn cần phải đến bệnh viện lớn để kiểm tra tỉ mỉ.

Vết thương của Đàm Mộ Tinh không thể chậm trễ quá lâu, lúc chạng vạng tối cậu phải lên xe tiếp tế, chào tạm biệt hai người còn lại trước khi đi. Cậu thấy Sở Thiên Lê lo lắng, ân cần an ủi mà nói: “Không sao đâu, đừng sợ.”

Môi Sở Thiên Lê mấp máy, bây giờ trong lòng cô tràn đầy lo âu, không biết nên nói cái gì, nhưng cũng không thể tự ý rời cương vị công tác để đi theo cậu.

Du Ngật bất đắc dĩ mà nói: “Cậu bạn à, là cậu bị thương, vậy mà lại nói với chúng tôi là đừng sợ?”

Vẻ mặt Đàm Mộ Tinh bình tĩnh: “Tôi cảm thấy rất ổn.”

Du Ngật: “Là cậu chưa từng cảm thấy tệ.”

Du Ngật chưa từng thấy qua kiểu người như Đàm Mộ Tinh, sau khi bị thương còn an ủi người bạn đồng hành khác, quả thực có thể nói là khinh suất.

Đàm Mộ Tinh bước vào khoang xe, cậu quay đầu nhìn Sở Thiên Lê, nói: “Thật ra tớ ở lại cũng được.”

Sở Thiên Lê vội vàng lấy lại tinh thần, vui vẻ nói: “Không cần đâu, ở đây không có nhiều nhiệm vụ, chúng ta sẽ tìm cậu để hội họp nhanh thôi!”

Lúc này Đàm Mộ Tinh mới hơi yên tâm: “Được rồi, tớ thật sự không có việc gì.”

“... Ừm.”

Đoàn tàu tiếp tế chậm rãi khởi động, đưa Đàm Mộ Tinh rời khỏi trạm làm việc.

Sở Thiên Lê nhìn đoàn tàu rời đi, nụ cười trên môi cô dần nhạt đi, tiện tay bói một quẻ, xác định mọi việc còn chưa xong. Có cả một đoạn thời gian cô không nên ra ngoài, cũng không phải là chỉ có hôm nay không nên ra ngoài.

Nhưng cô không thể để Đàm Mộ Tinh ở lại, bây giờ cô đã cảm thấy có chút hối hận, lúc đó không nên lên tiếng gọi cậu, cũng không nên để cậu đi đến đây với mình. Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng bây giờ cô mới nhận ra.

Cậu đã sớm biết nếu đi theo cô thì sẽ gặp phải vô số chuyện phiền phức và cực khổ.

Bởi vì Đàm Mộ Tinh không thích xem bói, cho nên Sở Thiên Lê cũng không xem cho cậu. Một là vì tôn trọng suy nghĩ của bạn cùng bàn, hai là tránh những tổn thương có thể xảy ra.

Nếu như cậu không biết bí mật của cô thì còn tốt, sau khi phát hiện ra thì đó chẳng khác nào một lời chia tay. Thỉnh thoảng cô sẽ cố ý tránh đi, không biết phải đối mặt với cậu như thế nào khi không còn thời gian, chỉ có thể cố gắng duy trì trạng thái thoải mái khi làm bạn.

Nhưng cậu chuẩn bị tâm lý còn sớm hơn cô, cậu biết rõ tương lai sẽ phải đối mặt với điều gì, nhưng vẫn quyết định cùng cô đi tới đây.

Cô cũng không biết mình có tài đức gì.

Buổi tối, Đàm Mộ Tinh đến bệnh viện, báo bình an cho mọi người.

Ngày hôm sau, Sở Thiên Lê và Du Ngật tiếp tục làm việc, bọn họ không bắt được tín hiệu trên sa mạc, nên đương nhiên cũng không có cách nào để liên lạc với Đàm Mộ Tinh.

Tại công trường, đội trưởng đội thi công dẫn người kiểm tra những nguy hiểm tiềm ẩn, lại dặn dò vấn đề an toàn lần nữa, nhưng mà mỗi ngày đội ngũ đều phải di chuyển, hoàn cảnh dã ngoại tương đối phức tạp, lúc nào cũng có thể có thay đổi, không ai có thể chắc chắn rằng còn có chuyện gì bất ngờ xảy ra nữa hay không.
id="id_Toc169869262" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận