Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 282

Chương 282Chương 282

“Ta thực sự không gọi cho người khác, ta chỉ gọi cho các cháu thôi!”

“... và đợi chúng cháu đến gọi cho những người khác?”

Ngược lại Đàm Mộ Tinh không hề lên tiếng phàn nàn, ngoan ngoãn cầm xấp lý lịch đi ra ngoài gọi điện thoại.

Trong phòng chỉ còn lại Sở Thiên Lê và Phan Nghĩa Thành, bầu không khí giữa hai người bọn họ đột nhiên rơi vào im lặng.

Một lúc sau, Phan Nghĩa Thành nhìn cánh cửa đã đóng kín, thản nhiên nói: “Thật ra, bạn cùng lớp của cháu không đi cũng không sao, hiện giờ cậu nhóc ấy đang học năm cuối, điểm cũng không thiếu. Chúng ta còn phải bay ra khỏi thị trấn, điều đó thực sự sẽ làm trì hoãn cậu ấy một chút.”

Lại nói, Đàm Mộ Tinh không liên quan gì tới chiêm tinh khoa học, tất cả đều là vì Sở Thiên Lê mà chạy tới đây.

“Không được, cậu ấy là người giám hộ, nhất định phải đi.” Sở Thiên Lê tùy ý lật qua sơ yếu lý lịch, cúi đầu nói: “Mà thuyết phục cậu ấy không đi cũng vô dụng, ngược lại cậu ấy sẽ cảm thấy không thoải mái, cho nên ông cũng đừng nhắc tới chuyện này nữa.”

Cô thầm cầu xin Đàm Mộ Tinh hãy quên những chuyện đó đi, nhưng cậu lại kiên quyết lắc đầu, nên bây giờ có thuyết phục cô cũng vô ích.

“Cậu ấy biết chuyện về cháu sao?”

“Đúng vậy.” Sở Thiên Lê gật đầu, cô trầm tư mấy giây, sau đó bổ sung: “Thành thật mà nói, mặc kệ huyết nhục và năng lực của cháu như thế nào, chỉ có cậu ấy cho rằng cháu rất có giá trị mà thôi.”

Nếu cô đặt người thân của mình sang một bên, mối quan hệ của cô với những người khác về cơ bản không thể tách rời khỏi chiêm tinh khoa học. Đây chính là do cô thi thoảng coi thường nguyên nhân sinh tử, cô có tài hưởng lợi, không có lý do gì không thể nhận lấy hậu quả.

Cái gì cũng có hai mặt, nếu không có năng lực tư duy như vậy thì cô sẽ không thể hiểu thấu được chiêm tinh.

Nhưng bây giờ thì khác, cô không biết phải báo đáp cậu như thế nào nên cô chưa thể biến mất được.

Phan Nghĩa Thành lên tiếng khuyên nhủ: “Đừng nói vậy, cháu không thể đặt chuyện này sang một bên được. Cháu lại không thể rút các thanh thép của tòa nhà ra rồi đánh giá tòa nhà một cách riêng biệt. Chúng đều được tích hợp lại với nhau.”

Sở Thiên Lê không nói chuyện này quá lâu, bắt đầu ngồi xổm xuống một góc gọi điện thoại, Phan Nghĩa Thành xem lý lịch của cô, có thông tin về Mai Như Cảnh. Bị sự tò mò thôi thúc, cô liếc nhìn qua trải nghiệm của đối phương, phát hiện ra rằng người kia là hậu duệ của Mai Hoa Tâm nhất chính thống, cô ước gì cô ấy xuất thân từ một gia tộc huyền môn có tiếng và có lý lịch thật tốt.

Trong lòng Sở Thiên Lê âm thầm cảm thán, dù gia tộc có tốt đến mấy cũng đều bị công thi hủy hoại, căn bản không thể thành công được.

“Xin chào, xin chào...” Sở Thiên Lê bấm điện thoại, nhưng cô chưa kịp giới thiệu mục đích của mình thì trong nháy mắt danh tính đã bại lộ trước Mai Như Cảnh.

“Là em à?” Mai Như Cảnh cũng không tức giận, tựa như cô ấy đang ở bên ngoài căn phòng ồn ào, tò mò hỏi: “Sao em lại xin được số điện thoại của chị vậy?”

Sở Thiên Lê không ngờ đối phương lại phản ứng nhanh như vậy, nhanh chóng giải thích toàn bộ câu chuyện: “A, chị à, là như thế này...”

Mai Như Cảnh hiểu rõ nguyên nhân, trầm mặc một lát, lại nói nói thẳng: “Không phải chỉ là muốn lợi dụng em thôi sao? Ông ấy không cho chị tiền thì chị sẽ không đi, em đừng nói chuyện với chị về đức tin của em.”

Sở Thiên Lê thở dài: “... Em chỉ muốn nói, người trong xã hội không dễ lừa gạt.”

“Nhưng em có thể đi thử xem, em vẫn còn trẻ, còn có cơ hội để phát triển. Dù giáo sư Phan sống trong cảnh nghèo khó nhưng cũng phải có nghị lực. Hoàn cảnh đất nước là như thế này, chỉ có tiền thôi thì chưa đủ, mà địa vị xã hội có bao nhiêu cũng không đủ.” Mai Như Cảnh nghiêm túc nói: “Chị đã già rồi, không chịu nổi những chuyện đó, nhưng em có thể lợi dụng ông ấy để ông ấy mở đường cho em!”
id="id_Toc169869190" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận