Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 289

Chương 289Chương 289

Một khắc trước Phan Nghĩa Thành vẫn đang ngồi bên cạnh giới thiệu cho hai người, bây giờ chỗ ngồi trống không, hoàn toàn không thấy bóng dáng đâu.

“Ông ấy hiểu văn hóa địa phương như vậy, chắc chắn là phát hiện ra tình hình không đúng nên đã chạy rồi!” Sở Thiên Lê cả kinh nói: “Vừa nãy còn nói ba người chúng ta sẽ không tách ra, vừa đụng phải nhảy múa thì đã trực tiếp bán chúng ta rồi?”

Đàm Mộ Tinh: “...”

Vừa nãy Phan Nghĩa Thành còn thề thốt nói rằng tách đội không tốt, ông ấy nhìn thấy đoạn tập thể cùng nhảy quê mùa thì lại không nói hai lời mà quả quyết bán đồng đội đi!

Các vũ công quần áo trang sức diễm lệ dần dần xúm lại, mắt thấy sắp tới chỗ hai người.

Đàm Mộ Tinh phát hiện vũ công nam lại gần, cậu do dự nhìn Sở Thiên Lê, chần chờ nói: “Vậy chúng ta...”

Đàm Mộ Tinh còn chưa kịp nói xong, lại phát hiện Sở Thiên Lê vùi đầu vào ăn cơm thì bất giác nghi ngờ trong lòng.

Giây tiếp theo, nam vũ công nhiệt tình kéo tay của Đàm Mộ Tinh, muốn mời cậu đứng dậy nhảy múa, coi thường Sở Thiên Lê ở bên cạnh.

Đàm Mộ Tinh phát hiện Sở Thiên Lê đang ăn cơm bị bỏ lại, lúc này cậu mới hiểu ra, khó lòng tin tưởng quay đầu nhìn cô, chỉ thấy cô vừa ăn cơm vừa giơ tay ra, thầm vẫy tay tạm biệt với cậu.

Đàm Mộ Tinh: “?” Cứ thế bị bán rồi?

Đàm Mộ Tinh hoảng hốt bất lực bị kéo vào trong, trước mặt mọi người mặt cậu đỏ bừng, chỉ có thể lúng túng gượng gạo nhảy theo nam vũ công kia, chậm rãi biểu diễn động tác của một con gấu trắng lớn, thể hiện ra sự bất lực vô tận trong lòng mình.

Sở Thiên Lê giả bộ say sưa ăn cơm, muốn mượn cớ trốn tránh việc nhảy múa tập thể.

Ai ngờ sau khi nam vũ công kia rời khỏi thì lại có nữ vũ đóng đô ở bên cạnh, cô ấy cười híp mắt nhìn chằm chằm vào Sở Thiên Lê, trông như muốn canh chừng đến khi ăn xong, nhất quyết đứng một lúc lâu cũng không chịu đi.

Sở Thiên Lê nghiêm túc ăn cơm, nữ vũ công nghiêm túc nhìn cô.

Sở Thiên Lê tiếp tục ăn cơm, nữ vũ công tiếp tục nhìn cô.

Địch không động ta không động, mọi chuyện như rơi vào ngưng đọng, biến thành một màn giám sát ăn cơm.

“Ợ.” Sở Thiên Lê nhận thua trước, cô đặt thìa xuống, cam chịu nói: “Nhảy đi nhảy đi, bé không ăn nổi nữa rồi...”

Hai nữ vũ công mỉm cười kéo Sở Thiên Lê vào trong, ngược lại cũng không ép cô nhảy ngay lập tức, mà vây quanh cô nhảy vũ điệu xoay vòng. Bọn họ vui vẻ cười nói bên cạnh Sở Thiên Lê, sau đó lại kín đáo đưa chuông trống cho cô đánh nhịp, hướng dẫn cô cùng nhau nhảy múa.

Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh lại tụ họp một lần nữa trên sân khấu, bọn họ lén lút ẩn náu ở đằng sau, muốn trốn tránh lúc múa tập thể.

Sở Thiên Lê nắm chuông trống, lắc máy móc, bế tắc nói: “Các chị gái ở bên này nhiệt tình quá rồi.”

“May mà không ai biết chúng ta.” Đàm Mộ Tinh cúi đầu.

Giây tiếp theo, đèn nháy ở bên cạnh liên tục sáng lên, nhân viên phụ trách chụp ảnh nhắc nhở: “Các em vui vẻ lên chút! Nói không chừng sau này viết bản thảo cần dùng đến ảnh!”

Sở Thiên Lê, Đàm Mộ Tinh: “...”

Vũ điệu tập thể cực lớn cuối cùng cũng kết thúc, Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh trốn về chỗ ngồi, thưởng thức đoạn nhảy múa tiếp theo.

Người hát trên sân khấu mặc chiếc áo khoác đồ đằng thần bí, anh ta cất tiếng hát những lời ca khó hiểu. Giọng hát kia mang phong cách cổ xưa, thành thật chất phác lại nhiệt liệt, thể hiện sự vội vã của thiên nhiên và sinh mệnh, cho dù không hiểu lời bài hát cũng rung động sâu sắc.

Thi thoảng tiếng hát giống như tiếng gió, thỉnh thoảng lại giống như tiếng chim hót, khiến âm thanh vạn vật quanh quẩn bên tai.

Đàm Mộ Tinh như có điều suy nghĩ: “Đoạn vừa nãy nghe như tiếng sói tru vậy.”

“Đây coi như là cách hát bằng cổ họng à?” Phan Nghĩa Thành sờ cằm, suy nghĩ về kỹ năng của ca sĩ.

Sở Thiên Lê đối mặt với Phan Nghĩa Thành đột nhiên xuất hiện, cô trầm mặc một lát rồi lên tiếng: “Giáo sư, vừa nãy ông đi đâu thế?”
id="id_Toc169869197" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận