Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 540

Chương 540Chương 540

Đàm Mộ Tinh tức giận nói: “Nếu cậu thật sự muốn xem thì lát nữa quay lại xem, bây giờ cậu phải nghỉ ngơi một chút.”

Sở Thiên Lê cúi đầu ấp úng: “... Được rồi.”

Cô biết Đàm Mộ Tinh nói có đạo lý, thời gian dài ở chỗ này áp lực quá lớn, nhưng cô sợ không còn đủ thời gian.

Hai người ở bên ngoài nghỉ ngơi một lúc, chờ trạng thái của cô hồi phục lại một chút, họ lại tiến vào hành lang qua lại mấy lần, nhưng mà vẫn không có kết quả gì.

“Tinh Tinh, chúng ta trở về đi, chỉ có thể đặt bài tarot trước.”

Lần này ngay cả Sở Thiên Lê cũng hoàn toàn nhận thua, thừa nhận mình không có cách nào ngộ ra toàn bộ trong một ngày.

Sự thay đổi ngày đêm ở nước H khá kỳ lạ, bầu trời trong xanh quanh năm bây giờ lại bị mây xám bao phủ, giống như bức tranh màu nước nhạt đang từ từ nhuộm đẫm mà mở ra. Mặt trời che phủ những đám mây nhẹ bằng ánh sáng nhu hòa, nhưng trong cơn gió tuyết hơi lạnh, ngay cả mặt trời cũng quá lạnh để có thể leo lên bầu trời, không bao lâu liền biến mất không thấy bóng dáng.

Nhiệm vụ đặt chìa khóa thứ sáu đến rất nhanh.

Nơi đặt bài tarot bắt đầu khởi động, ngoại trừ nhân viên nghiên cứu ra còn có cả cảnh sát vũ trang Trung Quốc và đội ngũ nước H để bảo vệ sự an toàn cho nơi này.

Phan Nghĩa Thành nhìn quanh địa mạo*: “Nơi này lại có núi lửa ngủ đông không hoạt động.”

*Địa mạo: Hình dạng bề mặt trái đất.

“Đây cũng là nguyên nhân chúng ta phải cẩn thận khai phá.” Albert mỉm cười nói, “Nếu như tùy ý chạm vào di tích, có thể sẽ gây ra đại họa, cuối cùng sẽ không còn lại gì.”

Mặc dù núi lửa ngủ đông không hoạt động nhưng điều đó không có nghĩa là chúng hoàn toàn không có nguy hiểm gì.

Mai Như Cảnh và Tu Tại Uyên đang tìm kiếm hạt châu thứ bảy, họ chưa nghiên cứu sâu về huyền học phương Tây nên hôm nay họ không đi cùng.

Nơi đặt các lá bài tarot là một đường hầm hẹp dẫn xuống lòng đất. Phan Nghĩa Thành đã lớn tuổi, chân tay không thoải mái nên Liễu Quân đã yêu cầu ông ấy đợi trên mặt đất và dẫn theo một số cảnh sát có vũ trang đi cùng.

Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh chậm rãi di chuyển theo đội ngũ, nhưng Albert cũng đi theo bọn họ xuống.

Sở Thiên Lê: “Hôm nay không cần đi tìm Q sao?”

“Ông ấy đã sắp xếp người trong đại sảnh rồi, tạm thời ông ấy không cần tôi nên tôi đến đây.” Albert nói: “So với những thứ khác, tôi vẫn có hứng thú với những thứ này hơn.”

Trên bức tường của đường hầm đầy đủ mọi màu sắc, là dấu vết được thiên nhiên rửa sạch.

Nhóm người xuống đến đáy và cuối cùng nhìn thấy rõ ràng toàn bộ cơ quan, trước mặt họ là một khe núi sâu khổng lồ không có đáy. Ba cây cột tròn dày nằm bắc qua khe núi, giống như ba cây cầu lớn treo lơ lửng trên không.

Bên cạnh khe rãnh có một phiến đá, mặt trên có những ô nhỏ được sắp xếp ngay ngắn, đúng 78 ô, tương ứng với số lượng lá bài tarot.

Albert giật mình: “Cái này khác với con lắc. Không có chỗ nào để đặt trực tiếp.”

Các ô nhỏ trên phiến đá chỉ có kích thước bằng một khối băng và hiển nhiên là không thể chứa được những lá bài tarot.

Sở Thiên Lê nghiêm túc quan sát một lúc, lấy ra lá bài tarot anh thạch ra, nhanh chóng chọn ra 12 lá bài, hỏi những người xung quanh lấy đạo cụ: “Có nước không?”

Đàm Mộ Tinh lấy từ trong túi ra một chai nước khoáng mở ra đưa cho cô.

Ban đầu Sở Thiên Lê cố gắng ghép các bộ ẩn chính và bộ ẩn phụ lại với nhau để tạo thành một bức tranh bầu trời đầy sao hoàn chỉnh, nhưng lại có thêm 12 lá bài tarot. Lúc này cô đang đổ nước vào từng vị trí tương ứng của các ô theo các thẻ phụ, thử xem mình có kích hoạt được cơ quan hay không.

12 ô vuông đều bị rót đầy nước, nhưng bên trong di tích không có bất kỳ biến hóa nào.

Mọi người nhìn nhau.

Sở Thiên Lê kinh ngạc gãi đầu: “Có cần thiết phải đổ thủy ngân không? Các nhà thần bí học trước kia tiến hành nghiên cứu như thế nào vậy?”
id="id_Toc169869447" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận