Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 560

Chương 560Chương 560

Nếu như di tích thạch anh hoàn toàn đóng lại vậy thì những việc sắp thành của Lin lại hỏng, không chỉ ông ta mất đi một khoảng lợi ích kếch xù mà sẽ không còn đường sống trong gia tộc nữa. Dựa vào thạch anh ông ta mới có thể kéo Q xuống khỏi ngai vàng, nhưng nếu di tích không được mở ra thì sau này chắc chắn Q sẽ thanh toán món nợ cũ này.

Lin không quan tâm đến bói toán, đó đều là những lời xằng bậy, ông ta buộc phải mở di tích.

Bên trong đại sảnh, Sở Thiên Lê đang ngồi xổm trước Cổng chân lý và chuyên tâm xoay mặt đồng hồ, cô không biết được trong góc tối có một người lặng lẽ giơ súng lên.

Lin đã cài một mật thám quan trọng bên trong đại sảnh, vốn dĩ người này đang tìm cơ hội thích hợp để bắn Q nhưng ai ngờ bây giờ hắn phải ra tay với Sở Thiên Lê trước.

Đùng!

Một tiếng súng vang lên, máu bắn tung tóe.

Người nổ súng không phải tên mật thám ở trong góc mà là Đàm Mộ Tinh vẫn luôn đứng lặng lẽ.

Tên mật thám rên rỉ, hắn vô thức che lòng bàn tay lại rồi sau đó bị những người xung quanh đè trên mặt đất.

Đàm Mộ Tinh bắn vào tay của đối phương một cách vô cùng chuẩn xác. “Đừng chĩa súng vào cô ấy.”

Anh đã một lần gục ngã bên bờ sông tăm tối nên quả thật anh không thể chịu nổi một đòn đả kích tương tự nữa đâu.

Anh căm ghét máu tươi và vũ lực, anh cũng bài xích những người không biết xấu hổ mà làm hại người khác. Nếu trên đời này bắt buộc phải có người nào đó giơ súng lên, vậy thì anh chính là người giơ súng hướng về kẻ khiêu khích đó. “Tôi đã nhìn thấy anh lâu rồi.”

Mai Như Cảnh nhìn tên mật thám bị bắt giữ rồi lạnh lùng nói: “Tôi luôn cảm thấy có gì đó không ổn.”

Trực giác của Mai Như Cảnh rất mạnh nên khi Sở Thiên Lê tập trung bói toán cho Q thì Mai Như Cảnh đã quan sát xung quanh, cô ấy đã phát hiện ra và nói với Đàm Mộ Tinh từ lâu rồi.

Q vô cùng kinh ngạc: “Không ngờ nhân lực của Lin lại tiến sâu như vậy.” Tu Tại Uyên: “Có người đến.”

“Có một chiếc xe đang lao đến!”

Phan Nghĩa Thành cau mày nói.

Dưới sự bảo vệ của đồng đội thì Sở Thiên Lê đang cố gắng chạy đua với thời gian, cuối cùng cô cũng chuyển động được đồng hồ sau đó mới thở phào nhẹ nhõm, cô chậm rãi đứng dậy và vui vẻ nói: “Đã sửa xong rồi!” Đồng hồ của Lục Tinh liên châu kêu lên một tiếng răng rắc lảnh lót, sau đó toàn bộ đại sảnh đất rung núi chuyển, bụi đất từ trong các xó xỉnh bay ra ào ào khiến mọi người xung quanh đứng không vững.

Sở Thiên Lê thiết lập thời gian cuối cùng thì di tích cổ xưa sẽ hoàn toàn hoàn thành, thất mai châu tử chậm rãi rơi xuống. Đột nhiên đồng hồ thất tinh mở ra một khe hở sau đó có thứ gì đó sáng lấp lánh lăn vào tay của cô. Sở Thiên Lê vô thức bắt lấy nó nhưng không có ai phát hiện ra vì họ vẫn còn đang ngạc nhiên trước sự thay đổi bên trong đại sảnh.

“Không phải nơi này bị sập đó chứ?”

“Những bức bích họa trên tường đang chuyển động, hình như đang phát sáng.” “Đúng là đang chuyển động, làm thế nào đây?”

Những bức bích họa trên tường giống như dòng chảy của dãy ngân hà, nó phát ra ánh sáng rực rỡ trong bóng tối và chiếu sáng cả đại sảnh như ban ngày, sau đó là một sự chuyển động chói mắt.

Đúng lúc này Lin không hề do dự lao xe vào trong đại sảnh, Lilith bị kéo ra khỏi xe.

Lin trực tiếp giơ súng lên, ông ta nhắm vào Q trước tiên nhưng họng súng bị lệch, sau đó ông ta nhắm vào Sở Thiên Lê rồi gầm lên.

“Mở di tích ra!”

“Bỏ súng xuống.”

Những người khác cũng chĩa súng vào Lin, hai bên đều rơi vào thế căng thẳng. Ngay lập tức Đàm Mộ Tinh bước sang trái một bước, anh che chắn Sở Thiên Lê ở phía sau lưng không để cô bị chĩa súng vào người.

Q nhìn Lin đang nổi cơn điên rồi bình tĩnh nói.

“Lin, đã kết thúc rồi, di tích đã đóng lại rồi.”

“Không thể nào! Không thể nào!”

Lin không chịu bỏ súng xuống, ông ta tức giận hét lên.
id="id_Toc169869467" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận