Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 481

Chương 481Chương 481

Đó là ngôi sao của cô,nhưng cũng không phải là ngôi sao của cô. Một người không thể sở hữu một ngôi sao huống chi là một người sắp chết. Chỉ cần được chiếu sáng bởi các vì sao cũng sẽ khiến cô cảm thấy hài lòng.

Hình bóng ở giữa kính viễn vọng đột nhiên dừng lại.

Đàm Mộ Tinh nhận ra Sở Thiên Lê không đi theo mình, anh dừng lại để tìm bóng dáng cô, quay đầy thì thấy cô đang chậm rãi đi theo mình nên đứng lại đợi cô.

Sở Thiên Lê vội vàng đặt kính thiên văn xuống, cô nhảy tới như chim nhỏ: “Đến đây, đến đây.”

Một lát sau, bộ ba vô thần gặp lại nhau.

Khi Mai Như Cảnh biết hai người chưa lấy được huy hiệu đặc biệt, cô ấy đã an ủi họ: “Không sao đâu, không phải đã có một cái rồi rồi sao, đến lúc thu thập những viên đá để lấy thêm một cái khác là được.”

Đàm Mộ Tinh: “Nhưng ba người chúng ta có thể không nhanh bằng bọn họ...” Hoàng Giác và những người khác đội ngũ khá lớn, cho dù độ chính xác của quẻ không đủ, hiệu quả thu thập rõ ràng là cao hơn. Chỉ cần họ đưa những mẫu thạch anh cho một người thì sẽ dễ dàng giành được vị trí đầu tiên. Sở Thiên Lê vẻ mặt nghiêm túc: “Tớ không cảm thấy việc tìm đá là trọng tâm công việc hiện tại của chúng ta.”

Mai Như Cảnh: “Em cho rằng huy hiệu vô dụng ư? Cho nên không cần thiết đi tìm đá?”

Sở Thiên Lê lắc đầu.

Mai Như Cảnh bối rối: “Vậy trọng tâm công việc hiện tại của chúng ta là gì?” Sở Thiên Lê vừa rồi còn ân cần bảo vệ gấu trắng lớn, bây giờ trong nháy mắt liền đổi sắc, công khai tuyên bố những lời lẽ ác độc, trong lòng tràn đầy phẫn nộ chính đáng nói: “Dám cướp huy hiệu của Tinh Tinh nhà chúng ta mà còn muốn mang kiếm thoát thân thành công ư, trên đời sao có thể tốt bụng như vậy, chúng ta phải dạy cho họ một số bài học xã hội, ít nhất lấy lại được tiền thuê nhà mà họ đã ở trong nhiều năm ở Càn Sơn!

Việc người thuê nhà cướp của của chủ nhà là điều hoàn toàn quá đáng.

Đàm Mộ Tinh nghe nói cô muốn gây rắc rối cho Càn Môn, hoảng sợ xua tay, vội vàng nói: “Không, không, huy hiệu không phải của tớ, rõ ràng cậu đã nói không cần coi trọng nó, coi như một trò chơi là được ...”

Sở Thiên Lê bất mãn lẩm bẩm: “Tớ thắng thì mới có thể gọi là trò chơi, nếu thua thì nhất định phải nghiêm túc.”

Đàm Mộ Tinh: “?” Nói bậy bạ cái gì đấy?

Sở Thiên Lê chớp mắt, vô tội nói: “Hơn nữa cậu nghĩ kỹ đi, tớ cũng nhận tiền của người khác, hứa với đối phương sẽ không hạ thủ lưu tình với đạo sĩ, lẽ ra tớ nên thực hiện lời hứa mới đúng, dùng tiền của người ta để làm việc, không phải là do tớ không lấy được huy hiệu nên trả đũa đâu, chỉ là do tớ có tinh thần khế ước...”

Đàm Mộ Tinh phàn nàn: “... Hôm qua cậu vừa nói rằng chúng ta cũng không phải là người đáng tin cậy.”

Mai Như Cảnh bình tĩnh nói: “Chị nhìn ra em không hài lòng với đạo sĩ từ lâu rồi.”

Sở Thiên Lê chính nghĩa trịnh trọng nói: “Em đang giúp anh ta tu hành viên mãn đó, nếu một người chưa từng gặp phải một đồng nghiệp đáng ghét, vậy đó chẳng phải là thiếu kinh nghiệm sống sao? Đây là bài học thiết yếu ở trường đại học xã hội!”

“...”

Không bao lâu sau, các đạo sĩ Càn Môn đã cảm thấy có gì đó không ổn, sau khi lấy được phù hiệu họ bắt đầu thu thập đá, nhưng lại có xu thế bị vây công, liên tiếp có người đến đá vào cửa, thậm chí họ còn mang theo cả số hiệu!

Trong bình của những người này không có những mẩu thạch anh, họ dùng số hiệu để thay thế những viên đá, chỉ để lại một chiếc chai rỗng cho Càn Môn. Đáng giận nhất là vì số hiệu mỗi người chỉ được sử dụng một lần nên nhóm người này sẽ không sử dụng ngay mà phải đợi các đạo sĩ đi nhặt đá rồi trộm thành quả lao động của họ, canh gác chặt chẽ, để mắt tới họ.
id="id_Toc169869388" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận