Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 417

Chương 417Chương 417

“Đây chẳng phải là đang làm chậm trễ mọi chuyện sao? Tôi vốn đã cảm thấy sơ tuyển rất phiền rồi, có việc gì thì cứ nói, dẫn một đám người tới đây, giả đò cái quái gì vậy?” Người đàn ông mặc áo đen tức giận nói.

“Anh Hoàng, xin bớt giận, lát nữa giúp anh xoa bóp nhé! Lâu lắm rồi chúng ta mới gặp nhau.”

Các đạo sĩ Càn Môn cũng có chút kinh ngạc, bọn họ yên lặng chờ đợi trong góc, không nói chuyện với ai.

Đàm Mộ Tinh cúi đầu nhìn thời gian, phát hiện Sở Thiên Lê còn chưa vào phòng, tò mò hỏi: “Chúng ta không vào sao? Tuy rằng chưa bắt đầu thi, nhưng cũng đã chín giờ rồi.”

Sở Thiên Lê vẫn luôn đứng ở ngoài cửa nhìn người trong phòng, nhưng không có ý định tiến vào phòng thi.

Sở Thiên Lê lắc đầu: “Không cần, sơ tuyển đã bắt đầu rồi.”

“Nhưng tớ không thấy người phụ trách.” Đàm Mộ Tinh nhìn quanh, từ căn phòng đến tận hành lang, vẫn không thấy giám khảo sơ tuyển đâu. “Bởi vì đây là đề khảo thí.” Sở Thiên Lê nghiêng đầu, đầu ngón tay giật giật, suy tư nói: “Người đó chắc là đã sớm lẻn vào rồi, rất có thể là đang giả làm thí sinh trong phòng.”

“Câu hỏi sơ tuyển chính là tìm người đó?”

Sở Thiên Lê sờ sờ cằm: “Đúng vậy, như vậy không phải rất tiện sao, nếu có người nghĩ không ra rồi về luôn là đã có thể loại bỏ được một đám thiếu kiên nhẫn, còn tránh được trực diện xung đột với người ta.”

Đàm Mộ Tinh kiểm tra: “Vậy bây giờ chúng ta đi tìm giám khảo sao?” Sở Thiên Lê kiêu ngạo hất cằm: “Ai tìm hắn ta? Hắn không xứng kiểm tra tớ, tớ là số một thế giới!”

Đàm Mộ Tinh: “?”

“Bực nhất là loại đến câu hỏi còn đi đố người ta như thế này, đối phương không phải thích giả làm thí sinh sao? Vậy thì cứ giả vờ đi.” Sở Thiên Lê cười nói: “Tớ nói đến tham gia sơ tuyển, nhưng không nói là đến làm thí sinh.” Giám khảo đặt ra loại câu hỏi tìm người này vì không muốn xảy ra xung đột với thí sinh, khi hết giờ thi, những ai chưa tìm ra được chân ý đương nhiên sẽ bị loại.

Nhưng Sở Thiên Lê muốn biết trình độ của đám người này, chỉ im lặng tìm người thì quá nhàm chán rồi, khai chiến đi!

Trên tường, camera giám sát ghi lại tình hình trong phòng và quay phim toàn bộ quá trình thi.

Phòng thi sơ tuyển không có ai, khiến các thí sinh có chút xôn xao. Người đàn ông mặc đồ đen là người đứng dậy đầu tiên, anh ta chộp lấy túi xách của mình, tức giận nói: “Tôi không thi nữa, đến chút khái niệm về thời gian cũng không có.”

“Ai, anh Hoàng muốn về thật sao, hay là ở lại chờ thêm một lát đi?” Các đạo sĩ bên cạnh nhìn nhau, nghi ngờ nói: “Chắc là phải chờ hơi lâu đó.” Đạo sĩ trẻ tuổi nhíu mày, trầm tư một lát, đưa tay ra nói: “Hay là bói một quẻ...” “Xin lỗi xin lỗi, tắc đường quá, để mọi người chờ lâu rồi!”

Lúc này, ngoài cửa chợt vang lên một âm thanh giòn tan, một cô gái đi cùng bạn đang vội vã bước vào nhà. Bọn họ liên tục khom lưng xin lỗi, sau đó chạy đến bàn hội nghị, bỏ đồ trên tay xuống.

Đàm Mộ Tinh cúi đầu suốt buổi, kéo chiếc ghế cạnh bàn hội nghị ra, lấy trong cặp ra một đống tài liệu, không dám ngẩng đầu lên nhìn các số thuật sư xung quanh.

Sở Thiên Lê bình tĩnh vỗ tay, trên mặt mang theo nụ cười nói: “Sơ khảo lập bắt đầu!”

Có người thấy bọn họ lập tức thay đổi ánh mắt, nhưng vẫn nhanh chóng bình tĩnh lại. Anh ta muốn vạch trần hai người nhưng vốn đang ẩn mình trong đám đông nên có chút do dự.

“Đã hẹn là chín giờ, sao lại không tuân thủ?”

Kỹ năng diễn xuất của Sở Thiên Lê quả thật rất xuất sắc, cô nhiệt tình ôm quyền: “Xin lỗi, xin lỗi, tắc đường quá, mong mọi người lượng thứ!” Người đàn ông áo đen liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, cười lạnh nói: “Cô đến từ môn phái nào?

Tôi chưa gặp cô bao giờ, giờ đến cả chó mèo cũng kiểm tra chúng tôi được hả? Người ngoài nghề như cô đừng hòng chỉ đạo bọn này!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận