Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 319

Chương 319Chương 319

Đàm Mộ Tinh đang gấp trang phục pháp sư được dân làng tặng, quay người nói với Sở Thiên Lê, chỉ thấy cô đã lấy ra bài tarot của mình và đang vui vẻ bắt đầu bói toán.

Đàm Mộ Tinh bất lực thở dài: “Hôm nay thật sự phải sửa soạn xong hành lý. Ngày mai còn phải đáp máy bay về.”

“Được rồi, được rồi.”

Sở Thiên Lê ngoan ngoãn đáp lại, nhưng đầu óc lại lang thang không biết nơi nào, cô chỉ cảm thấy làm việc gì cũng tốt hơn phải thu dọn đồ đạc. Cô nhanh chóng bắt đầu xáo bài, hoàn thành việc bói toán hàng ngày, định sau khi lật bài xong sẽ cất bài đi, nhưng lật bài rồi lại choáng váng.

Xu hướng chung của số phận vẫn không thay đổi, nhưng dường như có một chút khác biệt.

Vẻ mặt Sở Thiên Lê có chút do dự, cô chỉ đơn giản xem qua thiên tượng, đưa ra dự đoán tại chỗ, sau đó lại xác nhận kết quả.

Sở Thiên Lê vẫn luôn biết, bản thân mình nên dùng năng lực bù trừ thiên phú, mới có thể giảm bớt ảnh hưởng của số vận đoản mệnh. Cô đã theo ông nội đi khắp nơi để xem vận mệnh cho mọi người từ khi còn nhỏ, đã trải qua vô số sự kiện, nhưng đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được một sự thay đổi hết sức rõ ràng!

Nghiệp vận đã thay đổi.

Mặc dù chỉ có cảm giác như một nắm nước nhưng so với những giọt nước tràn đầy trước đây, hiệu quả chắc chắn đã được cải thiện.

Hai mắt Sở Thiên Lê tỏa sáng, tựa như nhìn thấy hy vọng, vội vàng hỏi bạn cùng bàn: “Cậu có nhớ trong thôn có bao nhiêu người không?”

Đàm Mộ Tinh sửng sốt: “Hình như anh Ba Đồ nói còn chưa đến một trăm?”

“Không, trước đây tớ tính toán nhất định phải hơn một trăm...” Sở Thiên Lê nghe vậy có chút kinh ngạc, gãi đầu nói: “Dựa vào con số này thì không thể như vậy được.”

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Đối mặt với Đàm Mộ Tinh đang bối rối, Sở Thiên Lê chỉ đơn giản mô tả tình hình cho cậu biết.

“Trước đó không phải tớ đã nói, dự đoán về chuyện sinh tử của tớ không có nhiều tác dụng, bởi vì nghiệp lực của một người đối với tớ mà nói có rất ít ảnh hưởng, giống như một giọt nước trong đại dương rộng lớn vậy...” Sở Thiên Lê giải thích: “Vừa rồi mới nói trong làng có chưa đến một trăm người, nhưng nghiệp lực tạo ra lại hơn một trăm!

Nghiệp lực của việc dời thôn vượt xa tổng số lần bói toán của Sở Thiên Lê cho một trăm người, thậm chí còn vượt xa mức tăng trưởng bình thường gấp mười lần!

Mặc dù đối với cô còn chưa đủ nhưng hiệu quả công việc của cô lại tăng lên đáng kể, đương nhiên điều này khiến cô rất ngạc nhiên.

Đàm Mộ Tinh suy nghĩ một lúc rồi suy đoán: “Bởi vì trước đây là tăng trưởng tuyến tính, nhưng bây giờ là tăng trưởng theo cấp số nhân?”

Sở Thiên Lê bối rối: “Chỉ số tăng dài lên sao?”

“Tớ không hiểu phương pháp tính của cậu, đó chỉ là suy đoán cá nhân...” Đàm Mộ Tinh kiên nhẫn nói: “Ngôi làng có lịch sử lâu đời, sau khi chuyển đến địa điểm mới, có thể nó đã tồn tại rất lâu và phát triển rất tốt.”

“Tớ thấy trước đây lúc cậu bói toán cho người khác, chỉ giải quyết được một việc, tác động cũng không bao lâu? Dù là bói cho bạn cùng lớp hay chú Hà, lúc đó cậu chỉ giải quyết được vấn đề thôi, nhưng việc chuyển dời địa điểm đã một tác động lớn đến toàn bộ ngôi làng. Đó là một bước ngoặt lớn, thậm chí có thể ảnh hưởng đến làng Tát Mãn giáo mới được xây dựng.”

Mặc dù hai người bọn họ đã giúp báo cáo việc xây dựng ở núi Ngân Long, nhưng phân tích cuối cùng họ chỉ là hỗ trợ, bản thân người dân trong làng có khả năng thích ứng, và sức ảnh hưởng của họ đương nhiên không lớn bằng việc di dời làng Tát Mãn giáo.

Nghiệp lực tốt không phải chỉ nói là giúp được người khác là có hiệu quả, nó có quá trình tính toán cực kỳ phức tạp, giải quyết tận gốc rễ thì hiệu quả hơn rất nhiều so với việc quyên góp tiền bạc.

Sở Thiên Lê đột nhiên ý thức được: “Tớ hiểu rồi. Ý của cậu là, sau này thôn trang sẽ phát triển càng lúc càng tốt lên, càng lâu thì tớ thu được càng nhiều, khác hẳn với sự phát triển ngắn hạn trước đây.”
id="id_Toc169869226" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận