Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 547

Chương 547Chương 547

Đàm Mộ Tinh nói xong, anh cũng không quay đầu lại mà vội vàng đi xuống, cả đoạn đường đều không nhìn thấy Sở Thiên Lê, rất nhanh anh đã nhận ra trụ cột uy nghiêm đã rơi xuống vực sâu, lãng phí rất nhiều thời gian mới đi tới đáy.

Ở xung quanh trụ cột uy nghiêm đã giống như nghiệp hỏa luyện ngục thiêu đốt, vẫn luôn có mấy vụ nổ xảy ra, đá vụn bay tung tóe, cát bụi mù mịt.

Trải qua sự hỗn loạn trước mặt, rất nhiều người đã chạy ra khỏi chỗ này từ lâu rồi, thế nhưng ngọn lửa vẫn có xu hướng lan ra.

Đàm Mộ Tinh vừa lấy súng lục ra vừa gửi tin tức cho Liễu Quân, báo cáo tình hình xung quanh trụ cột uy nghiêm. Khẩu súng lục là sau khi Lục Quân biết được Đàm Mộ Tinh biết bắn cho nên đã cho anh giấu một khẩu trong khoảng thời gian ở lại nước H.

Lilith và Lin cưỡng ép nổ vỡ vách núi, dẫn đến cơ quan nội bộ chịu ảnh hưởng, khu an toàn được thiết kế ban đầu cũng không còn tác dụng nữa.

Không khí nóng bỏng khiến mặt người bỏng rát, Đàm Mộ Tinh căn bản không thấy rõ người khác trong khói bụi, người khác cũng né tránh hỏa tinh nổ ra ở chính giữa, thế nhưng lúc này anh lại đi ngược vào trong khói bụi, dần dần đi tới cột uy nghiêm ở gần khe rãnh.

Bên cạnh trụ cột uy nghiêm nổ đáng sợ nhất, bây giờ đã không còn ai ở chỗ này nữa rồi.

Đàm Mộ Tinh vẫn mãi không thấy Sở Thiên Lê, trái tim của anh treo lơ lửng từ đầu tới cuối, thế nhưng lúc anh nhặt sợi dây bện dính máu ở trên trụ cột uy nghiêm lên thì sắc mặt lập tức hoảng hốt, lúc này giống hệt như rơi vào hầm băng.

Rõ ràng xung quanh là sóng nhiệt bốc lên, vậy mà giờ đây sau lưng anh lại đang phát rét.

Đây là anh bện ở thôn Tát Mãn, sau này cô đã đeo nó trên cổ tay, không phải thứ đồ đáng tiền gì nhưng cô làm gì cũng không phải tháo xuống, cho nên chưa từng rời khỏi người.

Bây giờ, dây bện rời khỏi người một cách kỳ lạ, nằm trơ trọi ở trên trụ tròn, còn dính cả vết máu.

Đàm Mộ Tinh nhìn xuống bên dưới, rãnh sâu không thấy ánh sáng giống như quái vật có cái miệng lớn đáng sợ, tựa như đã nuốt lấy cô từ lâu.

Tí tách tí tách, tí tách tí tách. Trong tiếng nổ còn có tiếng vang rất nhỏ.

Đàm Mộ Tinh yên lặng nghe mấy giây, anh kiểm tra trang bị trên người xong thì trực tiếp bò xuống từ trụ cột uy nghiêm, dọc theo vách núi thăm dò kiểm tra tình hình bên dưới.

Bên trong sông ngầm, Sở Thiên Lê bị xô loạn xạ, cô muốn bói để tìm phương hướng, thế nhưng lại bị dòng nước chảy xiết cuốn trôi không có cách nào tập trung sự chú ý.

Cô không biết mình đã bị cuốn dọc sông tới chỗ nào, cô chỉ biết là cả đoạn đường đi tới cuối sông, nhìn thấy vách núi đen nhánh, nặng nề đập lên trên khiến cánh tay của cô tê dại.

Cô muốn mượn vách núi để tựa vào bên bờ, thế nhưng không biết tại sao mà nước chảy quá nhanh, cô bị kẹt bên trên vách đá, căn bản không thể cử động nổi. Cô giống như một cành cây nhỏ vắt ngang giữa sông, khoảng cách giữa hai bờ quá xa, chỉ có thể đáng thương run rẩy trong nước.

Sau một khoảng thời gian dài giằng co, cuối cùng cô đã hoàn toàn mất sức.

Cô bị đẩy vào con đường ngầm dưới đáy sông, không thể hít thở không khí trên mặt nước nữa, chỉ có thể chậm rãi rơi xuống vực thẳm yên tĩnh.

Dưới nước tương đối yên tĩnh.

Cô vô lực mở mắt dưới đáy nước, nước của sông ngầm trong veo, chỉ thấy bức tranh vách đá dưới nước, đồ án giống y hệt bên trong thông đạo.

Đây cũng không phải là tin tức tốt, điều này đại biểu cho việc không có cách nào bói toán. Bức tranh này sẽ quấy nhiễu cô.

Có điều, dường như bây giờ cũng không cần phải bói nữa, thể lực của cô đã cạn kiệt từ lâu, đáy nước phong kín cũng không có đường lui.

Cô cảm giác như thế giới trước mắt giống như một thước phim cũ chiếu chậm, sức lực dần trôi đi, trong đầu cũng trống rỗng. Ban đầu cô còn khó chịu vì bị ngạt nước, dần dần bắt đầu mất đi tri giác, luôn cảm thấy cơ thể và tư duy tách rời ra.
id="id_Toc169869454" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận