Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 259

Chương 259Chương 259

Khi Mặc Khả Đàm nhìn thấy cô cầm đồ muốn chạy, ông ta đang định dùng gậy kéo lại, nhưng đột nhiên thấy cô lấy la bàn từ trong cặp học sinh ra, không khỏi sững sờ!

Sở Thiên Lê một tay cầm la bàn vẫy vẫy điên cuồng, tay kia nhét sách cổ và bộ ngọc vào cặp sách, cô vẫn hoạt bát nhảy nhót, cố ý nói: “Nhìn cái này đi, đây là cái gì nào?”

Mặc Khả Đàm nhìn thấy la bàn bị cô vẫy vẫy, ông ta sửng sốt đến mức trán toát mồ hôi, lưng lạnh lẽo, vội vàng hét lên: “Đừng ném như thế, đừng ném như thế, cô điên rồi sao!?”

La bàn chú trọng chính xác, cho dù va đập nhẹ cũng không được, phải có kỹ thuật mới sửa được nó.

Sở Thiên Lê giống như một đứa trẻ nghịch ngợm, cô không biết trân trọng nó chút nào, cô chơi xoay vòng la bàn ngay tại chỗ, khiến Mặc Khả Đàm tức giận nhảy dựng lên!

Sở Thiên Lê thờ ơ ném la bàn, cô nâng cằm lên khá tự mãn: “Kỹ năng của tôi tốt không?”

Mặc Khả Đàm nhìn chằm chằm la bàn, ông ta sợ cô trượt tay, giọng nói run rẩy hoảng sợ: “Đừng ném như thế này, đừng đùa giỡn như vậy...”

“Từ khi tôi bước vào ông vốn đã thua rồi, chỉ là ông không biết mà thôi. Ông quá muốn sống, nhưng tôi không muốn sống nhiều như vậy, ai bị tính toán trước, ai nhất định sẽ thua.”

Sở Thiên Lê thản nhiên ném la bàn lên, cô nhìn lên không trung, trầm ngâm nói: “Thật ra tôi có chết hay không không quan trọng, nhưng tôi không muốn người chờ đợi tôi buồn nữa, cũng không hy vọng họ sẽ khổ sở vì tôi...”

Sở Thiên Lê vững vàng bắt lấy la bàn, cô đập mạnh nó vào tường trước mặt Mặc Khả Đàm, mỉm cười nói: “Tôi không thích người khác xụ mặt vì tôi, cho nên tôi vẫn chọn sống tiếp!”

La bàn phát ra một tiếng vang nặng nề trên vách tường, sau đó nó vỡ vụn như một tia lửa nổ tung!

Sắc mặt Mặc Khả Đàm tái nhợt, một hơi cũng không thốt ra được, hai mắt như nứt ra kêu lên: “Không-”

Mặc Khả Đàm vội vã chạy đến để cứu lấy đống mảnh vỡ của la bàn, nhân lúc đó Sở Thiên Lê nhặt balo của mình và chạy ra ngoài, thậm chí không hề quay đầu lại.

Bên ngoài nhà, Đàm Mộ Tinh thấy cô vội vã đi ra, cậu đã đợi rất lâu, ngạc nhiên nói: “Kết thúc rồi à?”

“Chạy thôi chạy thôi, lão già phát điên rồi.” Sở Thiên Lê hả hê, cô phất phất tay thúc giục Đàm Mộ Tinh đi theo, vội vàng chạy xuống tầng nhanh như một cơn gió.

Đàm Mộ Tinh không biết rõ xảy ra chuyện gì, cậu chỉ nghe thấy tiếng gầm rú của Mặc Khả Đàm, cậu cũng không biết đứa trẻ nghịch ngợm kia khiêu khích đối phương như thế nào.

Người bên ngoài nhà vốn muốn ngăn cản hai học sinh cấp ba, nhưng lúc này chú Tề đã dẫn người xông lên, cảnh tượng hỗn loạn.

Mặc Khả Đàm trong phòng rống to đòi tìm tìm người sửa chữa, những người khác không quan tâm đến mấy người Sở Thiên Lê nữa, chỉ có thể để họ đi và vội chạy vào nhà xoa dịu Mặc đại sư.

Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh được yểm hộ dễ dàng đi xuống lầu, thậm chí còn đi ngang qua tầng hai mờ ảo của biệt thự.

Sở Thiên Lê thấy đèn Thất Tinh, vậy mà vẫn còn tâm tư ngó ngó, trước khi đi còn nói vài câu.

“Nếu ông ta thực sự tin điều này, sau việc hôm nay nhất định sẽ phải đi trông chừng đèn, đêm nay hai ngọn đèn sẽ tắt.” Sở Thiên Lê nhẹ giọng nói: “Tôi tôn trọng trưởng lão, không nghịch đèn của ông ta, nhưng nếu đèn của ông ta tắt cũng đừng đổ lên đầu tôi.”

Những người khác nhìn nhau, không biết nên trả lời như thế nào.

Sau khi Sở Thiên Lê nói xong, cô lên xe cùng Đàm Mộ Tinh, cửa xe đóng lại chặn hai bóng người.

Đoàn xe bắt đầu chậm rãi lần lượt rời khỏi tiểu khu, không ai ở hiện trường dám ngăn lại.

Trong xe, Sở Thiên Lê mở cặp sách ra, cô kiểm tra đồ đạc, duỗi tay về phía Đàm Mộ Tinh.

Đàm Mộ Tinh không đợi bạn cùng bàn lên tiếng, đã chủ động trả lại la bàn Red Crystal cho cô. Cậu thấy túi xách của cô lộn xộn, bất lực nói: “Tớ đã nghĩ sao cậu lại ngại cặp nặng, vậy mà cậu lại mang theo nhiều đồ như vậy?”

Các học sinh cấp ba khác thì coi trọng bài tập, bạn cùng bàn của cậu lại coi trọng những thứ khác.
id="id_Toc169869167" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận