Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 290

Chương 290Chương 290

Phan Nghĩa Thành cười ha hả nói: “À, ông đi nghe điện thoại, trong này thật sự là có chút ồn.”

Sở Thiên Lê thấy ông ấy nói dối trôi chảy, trong lòng gào thét đối phương quá xảo quyệt.

Buổi biểu diễn ca múa cũng gần kết thúc, các vũ công ném ra những đoạn dây đầy màu sắc về phía khách mời, trong đó còn có một vài món đồ thủ công nhỏ được buộc trong dây màu sắc. Bọn họ ném như thiên nữ rải hoa xong thì lần lượt rời khỏi sân khấu từ hai bên.

Đàm Mộ Tinh nhặt một cái dây lên, cậu cẩn thận nghiên cứu, thưởng thức kỹ thuật bện dây của địa phương.

Sở Thiên Lê chợt liếc nhìn sợi dây thừng màu sắc rơi trên mặt đất, nó được ném loạn trên mặt đất giống như những hình dạng xoắn vặn kỳ lạ, lập tức thu hút sự chú ý của cô.

Một lát sau, Sở Thiên Lê nhìn trái nhìn phải, dò hỏi: “Vừa nãy là ai ném dây bện cho chúng ta?”

“Hình như là một nữ vũ công.” Đàm Mộ Tinh chỉ sang bên cạnh đáp: “Đi xuống từ bên kia.”

Sở Thiên Lê nhặt dây trên mặt đất lên, cô trao đổi mấy câu với Đàm Mộ Tinh, sau đó cùng nhau đi tìm theo hướng mà các vũ công đi xuống.

Phan Nghĩa Thành phát hiện bọn họ đứng dậy hoạt động, còn hiểu lầm là trẻ con ngồi không yên, dặn dò: “Đừng chạy vào trong lều nha, ông đoán là sắp kết thúc rồi, đợi lát nữa rồi trở về.”

Hai người đàng hoàng lên tiếng đáp lại, chạy về chỗ lui xuống. Sau bức màn, các vũ công vẫn chưa lập tức rời khỏi, bọn họ đang thu dọn đồ đạc, cảnh tượng vừa hỗn loạn vừa huyên náo, xen lẫn trong đó là giọng địa phương khó hiểu.

Đàm Mộ Tinh thấy vậy thì ngẩn ra, bất đắc dĩ nói: “Không tìm được rồi.”

Quần áo của các vũ công tương tự nhau, căn bản không thể phân biệt được là ai, khiến người khác bị mất phương hướng.

“Gặp chuyện không quyết, lượng tử lực học.” Sở Thiên Lê tại chỗ bói một quẻ, cô chỉ ra vị trí người cần tìm: “Hình như là bên kia.”

Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh vòng qua mọi người, quả nhiên đã thấy ba bốn nữ vũ công ở trong góc. Bọn họ đang nhanh chóng thu dọn đạo cụ, nhìn thấy hai người không mặc đồ múa thì hiển nhiên là ngây ra.

Mới đầu Sở Thiên Lê còn sợ không thể giao tiếp được với bọn họ, chủ yếu là các vũ công đằng sau nói trúc trắc bằng giọng quê, may mà đối phương đều hiểu Hán ngữ.

Sở Thiên Lê nhìn về một người trong đó, cô ra dấu bằng cánh tay trái của mình, nói: “Hình như tay trái của chị bị thương.”

“Sao em biết? Đúng là gần đây có chút đau.” Nữ vũ công nghe thế thì sửng sốt, cô ấy sờ vào khớp xương theo bản năng: “Nhưng có lúc lại không đau...”

Các vũ công khác nhìn Sở Thiên Lê, rồi lại nhìn nữ vũ công tò mò nói: “Hai người quen nhau?”

Nữ vũ công vội vàng lắc đầu: “Không quen.”

“Chị đau ở chỗ nào? Đi ngủ cọ vào đâu rồi?” Những người khác lấy tay ấn nhẹ lên khớp xương của nữ vũ công, mới đầu còn tưởng là không sao, ấn đến một chỗ khác lại khiến đối phương kinh hãi kêu lên.

Nữ vũ công mặt mũi tái nhợt, trên trán cô ấy đổ mồ hôi: “Không được, bình thường cũng không đau như vậy, cô vừa ấn vào thì cực kỳ đau.”

“Nhưng tôi không dùng sức? Cô bị thương lúc nào thế?”

“Tôi không biết, hai hôm nay cũng mơ hồ có chút cảm giác, hoạt động cũng không đau lắm cho nên tôi cũng không quan tâm, nhưng cô vừa ấn chỗ kia không được...”

Thường ngày các vũ công va chạm đây đó là rất bình thường, thi thoảng cũng không để ý tới vết thương nhỏ hoặc những đau đớn nhỏ, nhưng đau đến mức mặt mũi tái xanh thì rõ ràng là có gì đó không đúng lắm.

Một lát sau, nhân viên y tế nào đó nghe tin thì nhanh chóng chạy tới, cô ta kiểm tra cho nữ vũ công một hồi, kiến nghị đối phương trở về kiểm tra kỹ với mình, hình như vấn đề không đơn giản, không phải là bị va chạm nhẹ.

Sở Thiên Lê cũng không hiểu y khoa, cô thấy chuyện này đã có người để ý tới, chào hỏi với các nữ vũ công xong liền dẫn Đàm Mộ Tinh trở về chỗ ngồi.

Đàm Mộ Tinh: “Cậu nhìn thấy nút thắt đã bói quẻ, cho nên mới phát hiện vết thương của cô ấy?”
id="id_Toc169869198" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận