Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 230

Chương 230Chương 230

Em nói chuyện không phân biệt rõ được câu nào là thật câu nào là giả!”

Sở Thiên Lê rũ mắt xuống, cô chớp chớp mắt, nói khẽ: “Thật hay giả rất quan trọng sao, chỉ cần mọi người vui vẻ, mọi việc thuận lợi, thật thật giả giả cũng không đáng kể mà.”

“Nhưng em làm vậy giống như là tên lừa đảo.”

“Không phải giống, mà em đúng là tên lừa đảo.”

Sở Thiên Lê và Vương Bình liên tục tranh cãi, Đàm Mộ Tinh lại nghe các cô nói chuyện. Cậu nghe xong thì vững tin là Vương Bình không biết gì cả, chỉ sợ ngồi cùng bàn sẽ không nói chuyện của mình cho bất kỳ kẻ nào khác.

Cô là tên lừa đảo số một hiện tại, còn cho rằng thật thật giả giả không quan trọng, vậy thì cô sẽ không nói bất kỳ chuyện gì để “Mọi người không vui, mọi việc không thuận lợi”.

Nguyên nhân chính là vì như thế, nên từ khi cậu tới đây đến nay đều giả bộ không có việc gì, không hề đề cập tới bí mật đau buồn kia.

Cô không chủ động nói, cậu coi như không biết. Cậu sẽ giúp đỡ cô, nhưng sẽ không vạch trần cô.

Sau khi ăn xong, Vương Bình để Sở Thiên Lê vào nhà chuẩn bị quần áo và đồ ăn vặt để đến đêm ngắm sao. Cô ấy thì thu dọn bát đũa, đi đến vòi nước ở một bên để rửa chén.

Đàm Mộ Tinh chân tay luống cuống đứng ở bên cạnh cái ao, hiện tại cậu không có việc gì để làm nên lương tâm không yên, cậu thử hỏi dò: “Em giúp chị rửa nhé?”

“Không cần, nhìn hai em cũng không giống những người hay làm việc nhà, còn không bằng để chị tự rửa cho nhanh.” Vương Bình thấy vẻ mặt hoang mang của cậu, cô ấy lại nói: “Nếu em rảnh rỗi thì đi cất cái bàn đi, cất vào trong góc là được.”

Vừa rồi ba người ăn cơm trong sân ngoài trời, Đàm Mộ Tinh ngoan ngoãn mà dọn cái bàn đi, Vương Bình thì ngồi xổm ở bên cạnh cái ao rửa sạch bát đũa, hai người trò chuyện câu được câu không.

Ở trong bụi cỏ nơi xa thi thoảng có tiếng côn trùng kêu vang, trong viện thì là tiếng nước chảy ào ào.

Vương Bình vừa rửa chén, vừa thuận miệng nói: “Vì sao em lại về thôn cùng em ấy?”

Đàm Mộ Tinh ngẩn ra, cậu bối rối nói: “À, là một lần đi dạo mùa hè...”

“Có thể có mối liên hệ thường xuyên với em ấy, hoặc là người có cuộc sống bất hạnh, hoặc là người nghĩ tới năng lực bói toán của em ấy...” Vương Bình giương mắt nói: “Em không phải là cái nào cả.”

Đàm Mộ Tinh cười khổ: “Lời nói này có chút đoán mò rồi? Không phải chị Bình Bình cũng rất thân quen với cậu ấy sao?”

“Lúc chị vừa gặp con bé đúng là không được tốt lắm, chị ra ngoài làm công bị nợ tiền, tìm việc làm còn bị lừa gạt, trình độ văn hóa cũng không cao, nhà bên kia không thể quay về...” Vẻ mặt Vương Bình lạnh nhạt: “Nếu không gặp được em ấy và ông nội của em ấy, chị đã dùng một sợi thừng treo cổ từ lâu rồi, dù sao thì có làm chuyện gì cũng đều không còn hi vọng.”

Đàm Mộ Tinh cảm thấy kinh ngạc: “Chị không phải người thôn Ngân Long sao?”

“Trước kia không phải, bây giờ thì có thể xem như là phải, chẳng qua nhà chị cũng là nông thôn, không thể quay về nông thôn. Lúc ấy hai người bọn họ nói đừng làm loạn tìm cái chết nữa, cùng bọn họ về thôn ở đi. Chị nghĩ thầm, dù sao chị cũng không có gì cả, vậy thì về thôi, sau đó chị đến đây!”

Đàm Mộ Tinh do dự nói: “Em hoàn toàn không tưởng tượng ra được chị Bình Bình lại... Tìm cái chết?”

Vương Bình luôn luôn có tính cách cởi mở, làm việc nhanh nhẹn, thỉnh thoảng còn dạy bảo Sở Thiên Lê, vốn không liên quan gì đến sự mềm yếu.

“Con người đều sẽ thay đổi, bây giờ chị nghĩ đến trước kia, cũng cảm thấy ngốc không chịu được, chuyện lớn bao nhiêu mà lại làm loạn muốn đòi chết.” Vương Bình tự giễu: “Nhưng lúc đó chị lại cảm thấy không sống nổi nữa.”

Khi Vương Bình vừa tới thôn Ngân Long thì ngơ ngơ ngác ngác, không làm nổi chuyện gì. Cô ấy thấy cuộc sống hoàn toàn u ám, làm chuyện gì cũng đều không có ý nghĩa, dù sao thì vĩnh viễn cũng sẽ không thành công.
id="id_Toc169869138" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận