Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 242

Chương 242Chương 242

Sở Thiên Lê thở dài một tiếng, ban đầu cô còn muốn tìm máy in tiền để khoe khoang giải thưởng, ai ngờ khi đến lại được chào đón bằng một tràng mắng chửi.

Lưu Khải Gia bị giam trong phòng, anh ta buồn bã hét lên: “Cô nhìn một chút xem giữa hai chúng ta, người nào thê thảm hơn? Cô chỉ là bị trừ tiền, tôi thì sắp bị bắt rồi, điện thoại di động cũng bị thu rồi!”

Sở Thiên Lê: “À, cái này... Nhưng tôi ở nhà cũng không làm được gì, chủ yếu là anh còn để lại chứng cứ, anh đi ra ngoài cũng không nhìn lịch?”

“Ai lại tính toán mọi chuyện mỗi ngày chứ, làm như vậy rất tốn sức lực, đương nhiên là khó mà đề phòng được!”

Sở Thiên Lê ngạc nhiên: “Mỗi ngày tôi đều tính toán đấy, thật ra không đến mức tốn sức đâu.”

Lưu Khải Gia lại bị sự xuất sắc của cô làm cho tức đến nổ phổi, anh ta nói: “Cô trâu bò, cô trâu bò nhất, cô nói xem bây giờ tôi nên xử lý thế nào?”

Sở Thiên Lê phiền não nói: “Mỗi chuyện đều có vấn đề riêng, tôi lại không hiểu chuyện giam giữ, nếu không thì anh đi tìm sư môn của mình mà giải quyết, tôi thấy khi anh ở thọ yến rất oai phong, hẳn là sư môn rất đông đảo?”

“Tôi đã báo tin cho sư phụ rồi, nhưng bây giờ điện thoại di động đã bị thu, không nhìn thấy câu trả lời!”

“Hay là làm như vậy đi, tôi cũng không giúp được người khác, tôi sẽ giúp anh tính toán xem sư phụ anh nghĩ thế nào...” Sở Thiên Lê đề nghị: “Anh chọn bừa mấy con số đi, chúng ta bói tình hình tiếp theo?”

Lưu Khải Gia do dự mấy giây, bây giờ anh ta đã mất đi khả năng tính toán, đương nhiên không cho phép tính toán chuyện của mình, bất đắc dĩ đọc ra mấy số: “13, 52, 293.”

Sở Thiên Lê lên quẻ ngay tại chỗ, cô suy nghĩ hồi lâu, khẽ thở dài: “Sư phụ anh đã biết được tin tức, nhưng hình như ông ta không có ý muốn cứu anh, ngược lại là ông ta cảm thấy anh không được việc gì nên hồn, nhìn có vẻ... Ừm...”

Lưu Khải Gia hoảng hốt nói: “Vì sao ông ấy không muốn cứu tôi?”

“Bây giờ khi làm chuyện gì không phải đều có tốt thí sao, làm tốt thì công lao là thuộc về lãnh đạo, làm hư thì trách nhiệm thuộc về cấp dưới, dù sao cũng có ý nghĩa như vậy, hãy hiểu đi.” Sở Thiên Lê xấu hổ nói: “Tôi không thể nói lộ liễu ra được, nếu không sẽ giống như gây chia rẽ.”

“...” Lưu Khải Gia rất muốn mắng Sở Thiên Lê tính toán không đúng, nhưng anh ta suy nghĩ một chút về tính cách Mặc Khả Đàm, lại cảm thấy cô tính toán không sai.

Lưu Khải Gia biết được mình đã bị bỏ rơi, anh ta sa sút tinh thần đứng ở trong phòng, thất vọng lẩm bẩm nói: “Ai, tôi nên biết từ lâu rồi, bọn họ đều nói sư phụ nhìn thấy tôi nghe lời nên mới tin dùng tôi, lúc ấy tôi còn không tin, vì tôi là thân truyền đấy... Không ngờ là...”

Sở Thiên Lê an ủi: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì, ai cũng sẽ gặp được mấy người lãnh đạo như vậy, tôi thấy vận thế của anh cũng không phải nát đến cùng, sau khi ra ngoài hãy làm người cho tốt, tin tưởng vào khoa học, đừng có tụ tập dân chúng làm mấy chuyện phong kiến mê tín, về sau anh sẽ có may mắn lớn!”

Lưu Khải Gia phàn nàn: “Không phải, sao anh trai cô lại ghét xem bói như vậy? Tôi vốn chưa từng tính toán trước mặt cậu ta!”

“Chuyện này... Khi ở nhà, mỗi lần tôi nhắc tới đề tài này đều sẽ bị chửi...” Sở Thiên Lê nói thầm: “Anh làm thế này là đụng vào họng súng rồi.”

Đúng vào lúc này, Hạ Thời Sâm đi vào trong nhà, cậu ấy nhìn thấy hai người đang nói chuyện phiếm, lạnh lùng nói: “Sao ai em cũng nói chuyện được thế? Thật sự rảnh rỗi như vậy thì đi làm bài tập đi, anh thấy từ khi em đi ra ngoài chơi trở về thì chưa làm một đề nào!”

Sở Thiên Lê bị máy in tiền lôi đi, trước khi đi, cô còn cao giọng nhắc nhở: “Về sau phải làm người thật tốt, tuân thủ luật pháp, đừng trêu chọc Muggle (*) nữa!”

(*) Muggle: Một từ được dùng trong bộ truyện Harry Potter của J. K. Rowling, dùng để chỉ người không có khả năng sử dụng pháp thuật.
id="id_Toc169869150" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận