Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 419

Chương 419Chương 419

Tuy rằng trong tiểu thuyết xuất mã tiên xuất hiện rất nhiều, nhưng có rất ít người thực sự có năng lực.

Sở Thiên Lê thích thú nhìn cảnh này: “Đã lâu rồi không thấy phong kiến mê tín.”

Đàm Mộ Tinh và Sở Thiên Lê ở rất xa mọi người, không ai nghe thấy được cuộc trò chuyện riêng tư của bọn họ.

Đàm Mộ Tinh thoáng nhìn thấy động tác cơ thể kỳ lạ của Hoàng Giác, ngạc nhiên hỏi: “Đây rốt cuộc là cái gì vậy?”

Sở Thiên Lê nhàn nhã nói: “Xuất mã, thuyết hữu thần cho rằng đó là tiên nhân nhập vào người, khiến động vật có tu vi biến thành tiên, còn thuyết vô thần lại cho rằng đó là bệnh tâm thần, do con người giả vờ giả vịt mà thôi, cậu có thể chọn một cách hiểu mà cậu cho là đúng.”

Đàm Mộ Tinh thấy sự bình tĩnh của cô, nghi ngờ hỏi: “Cậu không phải là người theo chủ nghĩa Mác Lê-nin sao, thấy những thứ này không có phản ứng gì à?” Đàm Mộ Tinh vẫn nhớ rằng Sở Thiên Lê không tin quỷ thần, nhưng cô lại khá bình tĩnh trước hành động của Hoàng Giác.

“À, trường hợp nhỏ thôi mà, những người tin thần như bọn họ còn không biết xuất mã tiên có thật không, một người không tin như tớ quan tâm làm gì?” Sở Thiên Lê hả hê nói: “Cứ để bọn họ đánh đi, tương tàn trước đi...” Cô đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, vội vàng đổi ý: “Không được, để mọi người tổ chức hội nghị học thuật nội bộ thống nhất trước, sau đó chúng ta sẽ đến tham dự!”

“...”

Không lâu sau, động tác co giật của Hoàng Giác cuối cùng cũng dừng lại, đầu anh ta chúi xuống, vang lên tiếng kêu kỳ lạ của dã thú, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt.

Giây tiếp theo, giọng nói của Hoàng Giác bỗng trở nên sắc bén: “Cô bé, vận mệnh của cô rất đặc biệt.”

Thái độ của Hoàng Giác đột nhiên thay đổi, hoàn toàn khác trước kia, nhưng thân hình vạm vỡ lại phát ra tiếng the thé, thâm trầm đánh giá Sở Thiên Lê. Những người khác cung kính nói: “Tiên gia đã mở miệng vàng!” Đạo sĩ trẻ tuổi nghe vậy, ánh mắt lạnh xuống, mím môi nói: “Tiên nhân không nhập hồn.”

“Ồ, tôi cũng cảm thấy vận mệnh của tôi rất đặc biệt.” Sở Thiên Lê không sợ Hoàng Giác chút nào, bình tĩnh nói: “Không ngờ là sau khi nhập hồn lại có thể nhìn ra chuyện, rõ ràng vừa rồi hỗ trợ bên ngoài cũng không mạnh.” Sở Thiên Lê vô cùng hứng thú quan sát Hoàng Giác, trình độ của anh ta trước nhập hồn hẳn là không bằng Mai Như Cảnh, nhưng không ngờ rằng sau khi xuất mã tiên, năng lực nhìn sự vật của anh ta lại tăng lên gấp đôi.

Hoàng Tiên cười nửa miệng: “Cô không sợ sao?”

Sở Thiên Lê: “Sợ cái gì? Anh biết thì tôi cũng biết vậy, anh mà làm được việc tôi không biết thì tôi mới thực sự tôn trọng anh.”

Sở Thiên Lê không tin xuất mã tiên có thể giải quyết vấn đề tuổi thọ ngắn ngủi của cô.

Hoàng Tiên giật mình, không ngờ đối phương lại nói như vậy, hỏi: “Nhưng cô không biết trị bệnh đúng không?”

“Tôi không có giấy phép y tế, tất nhiên là không khám bệnh được rồi, sao vậy, ngài có giấy phép hành nghề rồi sao?”

“... Không có.”

Sở Thiên Lê quả quyết nói: “Ở thời đại này, chúng ta đều không biết trị bệnh.” “...”

Những người khác không ngờ Sở Thiên Lê lại to gan như vậy, kinh ngạc nói: “Sao cô có thể nói chuyện với tiên gia như vậy?”

Sở Thiên Lê vậy mà dám trêu chọc xuất mã tiên, lập tức khiến người khác không thể tin được.

Sở Thiên Lê ngây thơ chớp chớp mắt: “Tiên nhân đứng đắn đều là người văn minh lễ phép, sẽ không tức giận vì chuyện nhỏ nhặt này đâu.” Xuất mã tiên chủ yếu chữa bệnh, hỏi đáp và các công việc liên quan đến phong thủy... ngoài ra còn có một bộ quy tắc nhân quả, cũng không khác các thuật số sư bình thường là mấy. Nếu tạo ra ác nghiệp xấu thì cũng sẽ bị trừng phạt, không được tùy ý làm hại người khác.

Bây giờ Sở Thiên Lê không nề hà gì như vậy là vì cô đã biết rõ cơ chế của bọn họ. Nếu là người ngay thẳng, không sợ quỷ thần, cùng tuân theo nhân quả thì cũng chẳng có gì khác nhau. Không cầu cạnh đối phương, vậy không thành vấn đề.
id="id_Toc169869326" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận